Chương 42

Trần Uyển Uyển quay người định đi, Tô Bạt Nghiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy gọi: "Chờ đã!"

Trần Uyển Uyển nghi hoặc dừng bước, hai người đứng trên tầng ba nhìn nhau từ xa, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt hồ bị lầu các bao quanh gợn sóng lăn tăn, những chiếc lá xào xạc rơi xuống từ những tán cây to mọc san sát, tạo thành những vòng tròn trên mặt nước.

Tô Bạt Nghiên nói: "Chị Trương vừa rồi làm đau tay cô rồi đúng không? Loại động tác vật lộn này rất khó khống chế lực, chị ấy không cố ý, cô đừng để bụng."

"Không sao." Trần Uyển Uyển vừa rồi xem Tô Bạt Nghiên tập thoại thấy thú vị, quên cả chuyện này, bây giờ được cô nhắc nhở lại nhớ ra, trong lòng lại cảm thấy buồn bực khó chịu, lạnh nhạt gật đầu.

"Để tôi dạy cô nhé."

Trần Uyển Uyển sững sờ: "Cô nói gì?"

Tô Bạt Nghiên cong môi, cười nói: "Để tôi dạy cô động tác kéo khuỷu tay bẻ tay đó nhé."

Trần Uyển Uyển không biết cô nàng này đang giở trò gì, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy cô gái này không giống như người làm nghề đóng thế võ thuật, trong lòng nảy sinh vài phần nghi hoặc và địch ý. Cô ta ngờ vực đánh giá Tô Bạt Nghiên từ trên xuống dưới: "Cô? Chị Trương dạy tôi còn không được, cô làm được à?" Lời nói có phần tự hạ thấp bản thân để chọc tức, đương nhiên cũng có ý nghi ngờ năng lực của Tô Bạt Nghiên.

Sự thật hơn mọi lời nói. Tô Bạt Nghiên đặt kịch bản trên tay xuống đất, dùng điện thoại đè lên, sau đó nhảy phốc một cái, vững vàng đứng trên lan can hành lang.

Trần Uyển Uyển hít một ngụm khí lạnh vì kinh ngạc: "Cô làm gì vậy?"

Tuy bên dưới hành lang là hồ nước, nhưng nếu rơi từ độ cao tầng ba xuống thì e là khó bảo toàn tính mạng.

"Chứng minh cho cô thấy đấy." Tô Bạt Nghiên nghiêng đầu, tinh nghịch nhướng mày, rồi không đợi Trần Uyển Uyển nói thêm câu nào, cô dang rộng hai tay như chim ưng vồ mồi, đột nhiên nhảy mạnh từ trên lan can xuống.

Trần Uyển Uyển mặt mày tái mét: "A——!"

Cảnh tượng máu me be bét mà cô ta tưởng tượng không xảy ra, Tô Bạt Nghiên đã quan sát địa hình từ trước, trong lúc rơi xuống đã nhanh nhẹn bám vào một cành cây khá chắc chắn, mượn lực lắc người một cái, thân pháp nhẹ nhàng đến khó tin, vậy mà lại bình an vô sự đáp xuống hành lang tầng hai.

Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, mang theo một chút ý cười, dường như chỉ là nhảy qua một vũng nước nhỏ mà thôi.

Tô Bạt Nghiên tiếp tục dùng chiêu cũ nhảy lên lan can đứng vững, xoay người đưa lưng về phía hồ nước, nói với Trần Uyển Uyển đang thò đầu nhìn xuống: "Lùi ra sau một chút."

Đầu óc Trần Uyển Uyển trống rỗng, lùi về sau vài bước, sau đó Tô Bạt Nghiên ung dung thoải mái nhảy từ tầng hai lên, lại nở nụ cười gian xảo như hồ ly khiến người ta muốn đánh: "Tôi có tư cách dạy cô chưa?"

Dù không cam lòng, Trần Uyển Uyển cũng phải thừa nhận, Tô Bạt Nghiên quả thật có thân thủ hơn người. Những động tác này tuy trong phim kiếm hiệp rất thường thấy, nhưng những diễn viên đóng thế đó đều được buộc dây cáp vào eo, nếu muốn quay tỉ mỉ thì đa phần cũng phải chia thành nhiều cảnh quay. Phim "Võ chân nhi" như thế này, chủ yếu là tình cảm lãng mạn, không thể nào làm được hiệu ứng mượt mà hoàn hảo như vậy.

Tô Bạt Nghiên bước tới, giống như chị Trương vừa rồi đã làm mẫu, đi lướt qua Trần Uyển Uyển, cánh tay luồn qua nách Trần Uyển Uyển, tay trái nhẹ nhàng khống chế cổ tay Trần Uyển Uyển, dùng sức kéo vào lòng, đồng thời đưa chân ra móc ngã cô ta, sau đó bẻ ngược hai tay ra sau lưng.