Đúng như Niên Huy Hiền đã nói, Trương Hoa Diệp không phải là người nhỏ nhen. Hai người ứng với câu "Không đánh không quen biết", trao đổi kinh nghiệm võ thuật, kiến thức quay phim,... chỉ một buổi sáng đã thân thiết, đến giờ ăn trưa, Trương Hoa Diệp nhất định phải mời Tô Bạt Nghiên ăn cơm.
Tô Bạt Nghiên không tiện từ chối, chỉ đành gọi điện cho Kiều Xuân Nghi.
Kiều Xuân Nghi kinh ngạc: "Ăn ở ngoài, trưa nay con không về nhà sao?"
Tô Bạt Nghiên nửa thật nửa giả nói: "Gặp bạn học cũ, chúng con trò chuyện một lúc. Thấy sắp đến trưa rồi, cô ấy nói muốn mời con ăn cơm, lâu rồi không gặp, con không thể từ chối ý tốt của người ta."
Kiều Xuân Nghi nghe nói là bạn mời, bèn dặn Tô Bạt Nghiên đừng gọi món quá đắt, sau này phải mời lại, hoặc là trực tiếp dẫn bạn về nhà chơi, Tô Bạt Nghiên cười đáp ứng.
Cúp điện thoại, Tô Bạt Nghiên quay sang nói với Trương Hoa Diệp đang dựa vào tường nghịch điện thoại: "Phù, mẹ em đồng ý rồi."
"Con cũng nghe lời mẹ ghê." Trương Hoa Diệp cất điện thoại, lắc đầu: “Con gái tôi mới năm tuổi đã dám cãi lời tôi rồi."
"Chị Trương có con rồi ạ?" Tô Bạt Nghiên mở to mắt.
Trương Hoa Diệp gõ đầu cô: "Chị năm nay ba mươi tư tuổi rồi, có con thì có gì lạ?"
"Chị không giống ba mươi tư tuổi." Tô Bạt Ngôn nói thật lòng, Trương Hoa Diệp bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ như hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Hai người thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện. Tô Bạt Nghiên cũng biết được một số chuyện của Trương Hoa Diệp, ví dụ như con gái cô tên tiếng Anh là Andi, là con lai, nhưng cô đã ly hôn với người chồng đạo diễn từ lâu, hiện tại con gái theo họ cô, tên tiếng Trung là Trương Tân Bảo, ý là bảo bối trong lòng bàn tay.
Trương Hoa Diệp hỏi Tô Bạt Nghiên thích ăn gì, có kiêng gì không.
Tô Bạt Nghiên ừ một tiếng: "Em cái gì cũng ăn được."
"Dễ nuôi ghê."
Khu phim trường Dụ Xuyên có một nhà hàng tên là Hoa Thành Hải Ký, món gà hầm dừa ở đó khá nổi tiếng, là món món đặc trưng.
Trương Hoa Diệp là khách quen của Hải Ký, sau khi tìm được chỗ ngồi, cô hào hứng kể cho Tô Bạt Nghiên về cách làm món ăn này. Tô Bạt Nghiên chưa từng nghe nói đến món gà hầm dừa, lại thêm tài ăn nói của Trương Hoa Diệp, năm phần mong đợi liền biến thành tám phần.
Gà dùng để hầm canh là gà ác, loại bỏ hết phần mỡ, chần qua nước sôi để loại bỏ bọt, sau đó rửa sạch bằng nước lạnh. Cho gà và thịt nạc vào quả dừa đã bổ nắp, đổ nước cốt dừa vào rồi đậy nắp lại, hấp cách thủy hai tiếng rưỡi, cho thêm muối vài lần rồi hầm tiếp, vậy là hoàn thành một một bát canh.
Không uổng công Tô Bạt Nghiên và Trương Hoa Diệp kiên nhẫn chờ đợi nửa tiếng, quả dừa được bưng lên, mở nắp ra, canh gà bên trong thơm ngọt vô cùng, hai người thưởng thức bữa ăn ngon miệng.
Ăn được một nửa, Trương Hoa Diệp ra ngoài nghe điện thoại, Tô Bạt Ngôn một mình uống canh, thì nghe phía sau có giọng nói nhỏ nhẹ e dè hỏi: "Chị? Là chị sao?"
Tô Bạt Nghiên quay đầu lại, hai cô gái một cao một thấp đang đứng cách đó không xa, cô gái cao hơn có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn mặc giản dị, đang khoanh tay với vẻ khó chịu.
Cô gái thấp hơn có ngoại hình giống Tô Bạt Nghiên đến năm phần, có lẽ là do tướng mạo ảnh hưởng đến tính cách, cô ấy trông ngọt ngào và dịu dàng hơn, lông mày thanh tú hơi cong, đôi mắt mông lung e lệ, khiến người ta không khỏi thương xót. Chiếc váy liền màu hồng nhạt vốn kén người mặc lại tôn lên vóc dáng thon thả, yêu kiều của cô, là kiểu mỹ nhân khác hẳn với Tô Bạt Nghiên.