Người đàn ông mặc áo blouse trắng có vẻ là bác sĩ nhanh chóng cầm máu cho cô bé, dùng một cây gậy sắt ấn vào là sáng soi vào mắt cô bé, rồi nói: "Tình hình không ổn lắm, chuẩn bị phẫu thuật thôi."
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Kiều Xuân Nghi khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, bà cô độc ngồi trên chiếc ghế kỳ quái, nước mắt cứ thế chảy không ngừng, hốc mắt sưng đỏ.
Kiều Xuân Nghi vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Mẹ xin lỗi con, Nghiên Nghiên, mẹ xin lỗi con... đều tại mẹ không tốt, chỉ lo công việc, để con tự uống thuốc... Nghiên Nghiên... mẹ phải làm sao..."
Tô Bạt Ngôn đã không còn muốn so đo tại sao thép quý giá lại được dùng để làm ghế, tại sao thủy tinh trong suốt không có một bọt khí nào lại bị tùy tiện khảm trên cửa. Cô thương cảm nhìn người phụ nữ đang khóc lóc, cô cũng từng làm mẹ, đương nhiên cảm nhận được.
Trong lúc nhất thời, lòng Tô Bạt Ngôn cũng nặng trĩu, cô thử đi xuyên qua cánh cửa thủy tinh đó, đi thẳng vào căn phòng trong cùng. Cô gái nhỏ nằm trên giường ở giữa, bất động, miệng bịt một cái chụp trong suốt kỳ lạ, mấy bác sĩ mặc áo xanh đang tập trung xử lý cổ tay đầy máu của cô bé, một túi máu tươi được đựng trong túi trong suốt không ngừng chảy vào cơ thể cô gái nhỏ qua ống truyền.
Đột nhiên, những chiếc hộp sắt sáng bóng đặt xung quanh kêu lên inh ỏi, Tô Bạt Ngôn chỉ nghe thấy có người hét lên: "Hô hấp của bệnh nhân ngừng rồi."
Tô Bạt Ngôn bất ngờ bị đau nhức khắp người như thể xương cốt bị nghiền nát, chỉ cảm thấy bị nhét vào một thứ gì đó chật hẹp, rồi đột nhiên mất đi ý thức.
Mở mắt ra lần nữa, trên đầu là trần nhà trắng xóa, Tô Bạt Ngôn toàn thân vô lực, cổ tay trái đau dữ dội: "Ưʍ..."
"Nghiên Nghiên!" Một giọng nữ hơi quen thuộc khẽ kêu lên: “Nghiên Nghiên!"
Nghiên Nghiên? Tô Bạt Ngôn mơ màng nghĩ, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô là Nghiên Nghiên, cô cố gắng quay đầu lại, người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cô, chính là người phụ nữ vừa khóc lớn lúc nãy.
Kiều Xuân Nghi thấy con gái tỉnh lại, vừa mừng vừa lo, vội vàng đi gọi y tá. Y tá đến sau khi xem xét đồng tử của Tô Bạt Nghiên, ghi chép lại trên sổ, rồi ân cần hỏi: "Cháu tên là gì?"
Tô Bạt Ngôn bị một loạt biến cố này làm cho ngây ngẩn cả người, cô theo bản năng nói: "Tô Bạt... Ngôn."
Y tá rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kiều Xuân Nghi đang vui mừng, rồi lại hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Tô Bạt Ngôn không nói gì.
Y tá lại hỏi cô: "Nhớ cô ấy là ai không?" Vừa nói vừa chỉ Kiều Xuân Nghi.
Tô Bạt Ngôn nhìn khuôn mặt tiều tụy của Kiều Xuân Nghi, lờ mờ nói: "Mẹ..."
Y tá không hỏi thêm nữa, tiếp tục ghi chép vài dòng trên sổ nhỏ, nói với Kiều Xuân Nghi: "Không có vấn đề gì lớn, có thể trí nhớ hơi lộn xộn, tiếp tục theo dõi thêm đã."
Kiều Xuân Nghi biết ơn gật đầu lia lịa với y tá, hỏi cô: "Vậy, vậy cháu có thể ăn gì?"
Tô Bạt Ngôn ma xui quỷ khiến nói: "Cháu muốn ăn thịt..."
Y tá và Kiều Xuân Nghi đều sững sờ, vài giây sau y tá ho mạnh một tiếng để che giấu nụ cười, còn Kiều Xuân Nghi thì bị niềm vui sướиɠ tột độ lấn át đến mức nghi ngờ mình đang nằm mơ:
Con gái bị chứng chán ăn vậy mà lại chủ động muốn ăn thịt!
"Được, ăn thịt, Nghiên Nghiên muốn ăn gì?" Kiều Xuân Nghi hỏi.
Y tá đành phải ngăn lại: "Bệnh nhân hiện tại còn quá yếu, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ. Tốt nhất nên ăn đồ loãng."
Kiều Xuân Nghi nhìn sắc mặt thất vọng của con gái: "Cháo cá phi lê được không? Trước đây nó thích ăn cháo cá phi lê nhất."