"Chị Niên, đắc tội rồi!"
Nói xong, Tô Bạt Nghiên lao như bay lên lầu, mỗi bước đều nhảy ba bậc thang, gần như bảy tám giây đã lên được một tầng.
Gió rít bên tai Niên Huy Hiền, cô sợ Tô Bạt Nghiên lỡ tay làm rơi mình xuống đất, nhắm chặt mắt ôm chặt cổ Tô Bạt Nghiên, cuộn tròn trong lòng cô. Tô Bạt Nghiên an ủi bằng cách dịch chuyển tay, giữ chặt người phụ nữ lớn hơn mình rất nhiều tuổi này trong lòng, tốc độ dưới chân không giảm, gần như bay vèo lên sân thượng.
Tô Bạt Nghiên đứng vững, thở hổn hển.
Đối với người khác, những vận động mạnh như vậy đã khiến họ kiệt sức và ngã quỵ xuống đất, nhưng trong mắt vị tướng quân Tô Bạt, nó chỉ như một món khai vị mà thôi.
Cô vững vàng đi đến bên cạnh bồn xi măng ở giữa sân thượng. Đây có lẽ là nơi mà các nhân viên văn phòng trong tòa nhà thường tụ tập ăn trưa, rác rưởi như túi đựng bánh mì, hộp cơm nắm sushi vương vãi khắp nơi.
Tô Bạt Nghiên cúi người, buông tay để Niên Huy Hiền đang cứng đờ đặt chân xuống đất, nhẹ nhàng đỡ cô ấy cho đến khi đứng vững, sau đó cởϊ áσ khoác ra lót lên bồn xi măng: "Chị Niên, chị ngồi nghỉ một lát đi."
Niên Huy Hiền đứng ngây người ra đó, trừng mắt nhìn Tô Bạt Nghiên như đang nhìn siêu nhân.
Đây thực sự là sức mạnh mà một cô gái thành thị mười tám tuổi nên có sao?
Tô Bạt Nghiên rất hài lòng, cuối cùng Niên Huy Hiền cũng không còn nhìn cô bằng ánh mắt của người bề trên nữa. Tuy nhiên, cô vẫn cần thêm dầu vào lửa, để ngọn lửa trong mắt cô ấy bùng cháy mạnh mẽ hơn, như vậy mới chắc chắn. Cô đi đến mép sân thượng, bước lên lan can bảo vệ, gió mạnh trên cao ập vào người Tô Bạt Nghiên, cơ thể cô lắc lư như sắp ngã xuống từ trên đỉnh tòa nhà.
Niên Huy Hiền run người: "Tô Bạt Nghiên! Em chán sống rồi sao!"
"Chị Niên, nhìn kỹ nhé!"
Mở cửa bằng chìa khóa, Niên Huy Hiền lần mò trong bóng tối đến ghế sô pha và ngồi xuống, lòng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trong đầu cô vẫn hiện lên bóng hình cô gái xinh đẹp như tiên nữ, đứng trên đỉnh cao ốc, dưới chân là ánh đèn rực rỡ kéo dài đến tận chân trời, thân hình uyển chuyển mà mạnh mẽ được bao quanh bởi những tia sáng vàng. Cô ấy nhảy cao và tự tin như vậy, cánh tay với những đường cơ bắp săn chắc dường như có thể chạm tới bầu trời, hái sao vớt trăng chỉ trong một ý nghĩ, độ cao hàng trăm mét đáng sợ dưới chân không thể khiến cô ấy nao núng dù chỉ một chút.
Trong màn đêm, cô ấy không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, chỉ cảm thấy đường nét khuôn mặt ấy đẹp đến nghẹt thở, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều khiến không khí như vỡ tan, khí thế phi thường như một con thú hoang thời hồng hoang giáng thế, muốn chọn người mà ăn thịt.
Niên Huy Hiền thừa nhận, cô ấy thực sự bị Tô Bạt Nghiên khuất phục.
Trong căn hộ tối om vang lên tiếng thở dốc của Niên Huy Hiền, cô ấy cố gắng hít thở sâu, bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở danh bạ.
Sáng hôm sau, Tô Bạt Nghiên đang đánh răng thì điện thoại trong túi áo ngủ rung lên, nhận được tin nhắn của Niên Huy Hiền.
Chị Niên: 9:00 sáng, gặp em ở cổng Đông Khu phim trường Dụ Xuyên.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội bước chân vào giới diễn viên đóng thế võ thuật.
Tô Bạt Nghiên đến cổng Đông Khu phim trường Dụ Xuyên, Niên Huy Hiền đang đợi ở đó. Chiếc váy xanh màu sắc tươi tắn làm nổi bật làn da trắng nõn của cô ấy, đeo kính râm trên sống mũi, đi giày cao gót, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, mái tóc ngắn được tạo kiểu bồng bềnh, khiến Tô Bạt Nghiên mắt sáng lên.