Cô thậm chí còn giống Tô Bạt Nghiên trước đây, soi gương quan sát biểu cảm trên gương mặt mình, tất nhiên, Tô Bạt Nghiên làm việc này một cách lén lút, không để Kiều Xuân Nghi biết, trực giác mách bảo cô rằng, nếu để Kiều Xuân Nghi nhìn thấy mình làm vậy, hậu quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Đến khi vết thương trên cổ tay hoàn toàn lành lặn, do Tô Bạt Nghiên vẫn luôn uống thuốc hoạt huyết, nên vết thương không để lại sẹo, trên cổ tay trắng nõn gần như không nhìn thấy dấu vết từng bị dao cắt sâu. Một điều nữa khiến Tô Bạt Nghiên yên tâm là, có lẽ là ông trời phù hộ, vết thương này không ảnh hưởng đến dây thần kinh ở tay cô, các ngón tay cử động linh hoạt, cũng coi như là may mắn lắm rồi.
Lúc này đã gần đến giữa tháng mười.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tô Bạt Nghiên gọi điện cho Niên Huy Hiền vào lúc Kiều Xuân Nghi không có nhà, tiếng chuông đổ vài hồi, giọng nói nghi hoặc của Niên Huy Hiền vang lên bên tai: "A lô?"
"Là chị Huy Hiền phải không ạ?"
Niên Huy Hiền gần như ngay lập tức nhận ra giọng nói của Tô Bạt Nghiên: "Là Tiểu Nghiên à?"
"Vâng, chị Huy Hiền còn nhớ em ạ." Tô Bạt Nghiên cười nói.
Hai người hỏi han nhau vài câu, Tô Bạt Nghiên nói ra lý do mình gọi điện: "... Ừm, em muốn tìm một công việc đóng thế võ thuật, nhưng vì không có kinh nghiệm làm việc nên vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, cũng không còn cách nào khác, mới mạo muội làm phiền chị."
"Đóng thế võ thuật?" Niên Huy Hiền kinh ngạc: “Sao em lại muốn làm cascadeur?"
Giọng điệu của Tô Bạt Nghiên tự tin và bình tĩnh: "Vâng ạ, về mặt chuyên môn em hoàn toàn tự tin, bây giờ thiếu chính là cơ hội và vận may. Chị Huy Hiền, chị có thể giúp em được không?"
Niên Huy Hiền im lặng một lát, rồi nói: "Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
"Vâng ạ."
Tô Bạt Nghiên cúp điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên.
Không lâu sau, Niên Huy Hiền gửi cho Tô Bạt Nghiên một tin nhắn: Nhà hàng SF, tầng 6, số 86 phố An Định, khu phố cổ, 11 giờ.
Tô Bạt Nghiên không thay quần áo khác, buộc tóc đuôi ngựa, mặc thường phục, đeo chéo một chiếc túi vải màu xanh lam quê mùa, ung dung đến đúng giờ. SF là một nhà hàng Tây, thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Niên Huy Hiền đang ngồi cạnh cửa sổ.
Tô Bạt Nghiên đi đến bàn, kéo ghế ngồi xuống: "Chị Huy Hiền."
Niên Huy Hiền vẫn giữ nguyên phong cách ăn mặc của một nữ doanh nhân thành đạt và sành điệu, trang điểm nhẹ nhàng trên khuôn mặt. Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho phục vụ để gọi món, rồi ngước nhìn Tô Bạt Nghiên. Tô Bạt Nghiên hiểu ý cô ấy, mỉm cười nói: "Chị Niên cứ gọi món giúp em nhé, đây là lần đầu tiên em đến nơi này."
Món khai vị là salad, Tô Bạt Nghiên nhìn dao nĩa hai bên đĩa, hỏi phục vụ: "Có đũa không?"
Phục vụ ngẩn người, vội vàng đưa đũa cho cô. Tô Bạt Nghiên dùng đũa gắp thức ăn một cách lịch sự. Cách đó hai bàn, một đôi nam nữ đang chỉ trỏ và bàn tán về phía này, nhưng Tô Bạt Nghiên phớt lờ, chỉ khen ngợi: "Trước đây em chưa ăn món này bao giờ, vị hơi lạ nhưng khá ngon."
Ăn xong salad rau, món chính là món sườn bò nướng tỏa ra mùi thơm phức hợp. Miếng thịt lớn như vậy không thích hợp để dùng đũa.
Tô Bạt Nghiên nhìn Niên Huy Hiền cắt miếng thịt bò nướng chín vàng bên ngoài, mềm ngọt bên trong thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa xiên đưa vào miệng. Cô cũng bắt chước làm theo, nhanh chóng quen với cách sử dụng dao nĩa. Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Niên Huy Hiền lau khóe miệng, cuối cùng cũng dẫn dắt câu chuyện vào vấn đề chính: "Lúc nãy trên điện thoại, em nói muốn tìm công việc diễn viên đóng thế?"