Đầu tháng bảy, thời tiết oi bức.
Trong thành Ngân Châu, ở khu chợ phía Đông đường phố đông nghịt người, người bán hàng rong rao bán khắp nơi, các cửa hàng san sát nhau với đủ loại mặt hàng, khách thương buôn bán tấp nập qua lại, tiếng trả giá vang lên không ngớt; góc đường là một dãy các quầy hàng rong, có người kể chuyện hát rong, nặn tò he bói toán, cũng có tráng hán vạm vỡ biểu diễn công phu đập đá trên ngực, thu hút nhất là lũ trẻ con bên cạnh đang biểu diễn xiếc chui vòng lửa, đi trên dao, khiến người qua đường dừng chân xem, liên tục vỗ tay tán thưởng.
Vào những ngày thường, Đinh Trĩ Diên rất thích xem náo nhiệt, nhưng lúc này nàng ta lại cúi gằm mặt, vẻ mặt đầy lo lắng, bước nhanh theo sau nha hoàn.
Không lâu sau, hai người đi qua con phố dài, đến một cây cầu vắng vẻ hơn, nha hoàn chỉ vào cô gái mặc áo đỏ đang ngồi ăn mì bên quầy hàng, nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, vị kia chính là Sở bộ khoái, nghe nói nàng ấy là người nghĩa hiệp, thích bênh vực kẻ yếu, chắc chắn sẽ giúp tiểu thư."
Đinh Trĩ Diên hít hít mũi, đôi mắt ngấn lệ, cố gắng tỏ ra đáng thương hết mức có thể, nàng ta nhấc váy đi tới.
Trong tầm mắt, Sở Liên Nguyệt đã sớm liếc thấy hai bóng hình khả nghi ở đầu cầu, thấy hai người họ đi về phía mình, liền biết là có việc muốn nhờ, vừa lúc ông lão bưng ra một bát mì dương xuân, nước dùng trong veo, hành lá xanh mướt hấp dẫn, nàng giơ tay ngăn Đinh Trĩ Diên lên tiếng.
"Chờ một chút." Nàng bưng bát mì lên thổi thổi, sau đó bắt đầu ăn, thức ăn khác có thể đợi, nhưng mì mà nát thì sẽ không ngon nữa.
Đinh Trĩ Diên cố kìm nước mắt, nghi hoặc nhìn nha hoàn, ánh mắt rõ ràng muốn nói: Người mà ngươi tìm có đáng tin không vậy?
Nha hoàn gật đầu với tiểu thư nhà mình, ra hiệu cho nàng ta yên tâm.
Thơm quá! Thật sự rất thơm! Sở Liên Nguyệt ăn hết mì, lại húp cạn nước dùng, thậm chí còn muốn liếʍ sạch cả cặn ở đáy bát, tuy nàng mặt dày, nhưng dù sao cũng có người ngoài ở đây, nàng đành tiếc nuối đặt bát xuống, nhìn về phía chủ tớ hai người.
"Tìm ta có chuyện gì sao?" Nàng hỏi.
Đinh Trĩ Diên đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút khó xử: "Có thể nào kiếm một chỗ nói chuyện được không?"
Sở Liên Nguyệt trả tiền mì, dứt khoát cất đao vào thắt lưng, xin lão bán hàng một chén trà, sau đó đi theo hai chủ tớ đến một nơi vắng vẻ ít người.
Nha hoàn đi thẳng vào vấn đề: "Sở bộ khoái, tiểu thư nhà ta là biểu cô nương của Mạnh phủ, mấy hôm trước bị gả cho Liễu gia Tam công tử, nghe nói Liễu tam lang đã cưới hai đời vợ, lần nào tân nương cũng chết ngay trong đêm tân hôn, tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã mồ côi, không thể nào gả qua đó chịu chết được."
Liên Nguyệt thổi thổi chén trà nóng hỏi: "Chủ mẫu Mạnh gia có thái độ thế nào?"
Đinh Trĩ Diên vội vàng nói: "Di mẫu đã nhận của Liễu gia không ít sính lễ, còn dặn dò gia nhân canh chừng ta, hôm nay ta là lén trốn ra ngoài đấy."
"Vậy muốn ta giúp gì?" Sở Liên Nguyệt nhấp một ngụm trà.
"Thay ta xuất giá."
Sở Liên Nguyệt suýt nữa thì bị sặc trà, đứng phắt dậy bỏ đi: "Ta rất bận, xin thứ lỗi không thể giúp."
"Nữ hiệp đừng đi!" Nha hoàn nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy tay Sở Liên Nguyệt, tha thiết cầu xin: "Xin nữ hiệp hãy giúp tiểu thư nhà ta!"
Sở Liên Nguyệt bất đắc dĩ, nàng tuy có chút võ công, không phải là không thể hất tay nha hoàn này ra, nhưng chỉ cần nàng đẩy nhẹ một cái, nha hoàn này chắc chắn sẽ bị đau mấy ngày.
"Hai vị tỷ tỷ, thông cảm cho ta một chút được không? Ta là một nữ nhi khuê các, không thể nào đem hạnh phúc cả đời ra để giúp hai người được."
Đinh Trĩ Diên vội vàng giải thích: "Ta đã tìm hiểu rồi, Liễu tam công tử là người tuấn tú lịch lãm, tài hoa hơn người, là một người chồng tốt, chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương đâu."
"Vậy ta cũng không muốn!" Sở Liên Nguyệt rất muốn nói, tốt như vậy sao nàng ta không tự mình gả đi? Sau đó lại nghĩ, có lẽ vị biểu tiểu thư này đã có người trong lòng, thêm vào đó Liễu tam lang lại mang tiếng khắc thê.
"Châu Nhi, buông ra." Đinh Trĩ Diên mặt mày ủ rũ, dường như đã chấp nhận sự thật mình sắp chết.
Sở Liên Nguyệt có chút không đành lòng, cuộc sống khó khăn, nữ nhi vốn đã không dễ dàng gì, huống chi là một cô gái mồ côi cha mẹ, ngay cả sinh tử cũng nằm trong tay người khác. Nàng tuy không thể hy sinh bản thân vì người khác, nhưng giúp đỡ một chút thì vẫn có thể.
"Khoan đã, ta có thể giúp cô nương, nhưng phải làm theo kế hoạch của ta."
Mắt Đinh Trĩ Diên sáng lên: "Kế hoạch gì?"
Sở Liên Nguyệt đi về phía trước hai bước: "Trước tiên, cô nương phải hiểu rõ tình cảnh của mình, hôm nay dì của cô nương vì tiền mà gả cô nương cho kẻ khắc thê, ngày sau cũng sẽ vì tiền tài quyền thế mà gả cô nương cho lão già nào đó làm thϊếp. Nói cách khác, cho dù không gả cho Liễu tam lang, cô nương cũng rất khó gả cho người trong lòng."