Chương 5: Ai Ở Phía Trước 1

Má ơi, Hứa Tam Hoa vậy mà một cước đá Bạch Bàn Tử gần ba trăm cân vào trong hồ nước, còn là khoảng cách xa như vậy, Bạch Thắng Tử luôn luôn hống hách thế mà lại run lẩy bẩy ở trong gió đêm.

Hứa Nhị Thụ thừa thế khiến Bạch Thắng Tử đang trợn tròn mắt té nhào xuống đất, cưỡi ở trên người hắn, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ha ha, Bạch Thắng Tử, ngươi chịu thua chưa? !"

Bạch Thắng Tử bị ép tới không thở nổi, cứ hổn hển nói: "Ngươi... Chơi xấu..."

"Chơi xấu chỗ nào? Ta không có chơi xấu, Hứa Tam Hoa là muội tử của ta, muội tử giúp ca ca một tay, thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không nói được gì, có bản lĩnh ngươi cũng gọi muội tử của ngươi đến đi!" Hứa Nhị Thụ cười đắc ý.

Muội tử của hắn ở đâu ra! Bạch Thắng Tử cắn răng, "Ngươi chính là chơi xấu! Lúc trước hẹn đánh nhau không nói Hứa Tam Hoa cũng tới!" Nếu như nói, hắn nào dám đồng ý, còn tăng phần thưởng lên nửa túi hạt thóc!

Đây chính là Hứa Tam Hoa đó, Bạch Thắng Tử chỉ cảm thấy cái mông năm ngoái bị đá giờ phút này lại đau âm ỉ, vội vàng run lên, cầu thua: "Được được, ta nhận thua, nửa túi hạt thóc ngày mai sẽ đưa cho ngươi! Ngươi mau buông ta ra!"

Trong thôn, chó nhà Hứa lão tài thấy bọn họ thì sủa cực hăng, Hứa Nhị Thụ nện bước chân kiểu mất hết tính người đi đến bên cạnh Hứa Tam Hoa, hỏi Hứa Tam Hoa, "Trong thời gian ngắn, Bạch Thắng Tử cũng không dám hẹn đánh nhau với ta nữa, thừa dịp hiện tại ngày mùa, lương thực nhiều, ngươi nói ta có nên đi tìm nhóm Lưu cẩu tử của thôn Đại Loan phía trước hẹn đánh nhau một trận không?"

Hứa Tam Hoa ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, ánh trăng kia đẹp đến mức khiến người ta say mê, xuyên qua ánh trăng màu bạc kia, nàng tựa hồ có thể trông thấy rất nhiều hình ảnh, cưỡi ngựa xem hoa như mộng như ảo.



Nàng quay đầu, "Ngươi cứ định hẹn đánh nhau cả một đời, dựa vào phần thưởng khi thắng sống hết đời hay sao?"

Không phải chứ? Hứa Nhị Thụ bị hỏi sững sờ, nhà bọn họ ở trong thôn không nói là nghèo nhất, nhưng cũng là nghèo rớt mồng tơi, chờ đến mùa đông miêu đông, một ngày cho dù ăn một bữa cơm cũng không no bụng, mỗi lần đều đói đến mắt hắn bốc lục quang, nhưng từ khi hắn đi theo đám Hứa Tứ Kim lăn lộn với nhau, lại dựa vào năm ngoái Hứa Tam Hoa ra tay cứu giúp, to to nhỏ nhỏ thắng được không ít phần thưởng, mùa đông năm ngoái trải qua tốt hơn không ít, chí ít hắn không đói bụng như thế nữa.

Dựa vào sức mạnh lớn vô cùng của Hứa Tam Hoa, bọn họ đáng lẽ nên ăn bữa cơm này! Chỉ cần Hứa Tam Hoa ra tay thì không có vụ không thắng được phần thưởng!

Hứa Nhị Thụ luôn tràn đầy ý chí chiến đấu, tràn đầy lòng tin, nhưng không ngờ rằng sau khi thắng cuộc chiến này, ở trên đường trở về, Hứa Tam Hoa vậy mà lại hỏi hắn một câu như vậy.

Hứa Nhị Thụ suy nghĩ một lát, cẩn thận suy nghĩ một phen biểu cảm của Hứa Tam Hoa, sau đó mở to hai mắt nhìn, giống như lão cha mình chết, "Tam Hoa à! Ngươi trời sinh thần lực chẳng lẽ lại không có? !" Trời cao thấy hắn làm nhiều việc ác nên gieo báo ứng hay sao?

Hứa Tam Hoa lườm hắn một cái, đưa tay phải ra, một quyền nện vào thân cây bên cạnh, thu mấy phần lực đạo, trên thân cây to cỡ đùi người bỗng nhiên có một cái lõm do nắm đấm ấn vào.

Hứa Nhị Thụ thấy vậy, liên tục vỗ ngực, vẻ mặt "may quá may quá", nếu như Tam Hoa không có thần lực, vậy hắn làm sao còn hẹn đánh nhau với người ta để thắng phần thưởng nữa chứ!

Thật sự là dọa người ta sợ muốn chết!