Chương 4: Hẹn Đánh Nhau 2

Cửa thôn có một con đường chính, đi phía trái đi đến cuối là thẳng tới trấn Thập Lý, hướng phải đi khoảng một trăm bước có một con đường núi nhỏ, thông với thôn Bạch Hà hàng xóm của thôn Cô Sơn, bên cạnh đường núi có phiến rừng, cành lá cực kỳ rậm rạp, lá cây như dù che bầu trời, cho nên cho dù mặt trăng có sáng thì trong rừng cũng rất tối.

Hai đám người từ hai đầu khu rừng đi vào trong rừng, tụ tập một chỗ ở trong rừng.

Chính giữa cánh rừng là một hồ nước, trong hồ nước có trồng sen. Mùa hè, hoa sen nở cực kỳ dẹp.

Mảnh rừng này bao gồm cả hồ nước này đều là đất trống của thôn Bạch Hà, chủ mảnh đất thích ăn củ sen, cố ý tìm củ sen từ phủ thành về trồng nên mới có mảnh rừng này.

Bởi vì lấy tiếng là đất trống đã có chủ, chỗ rừng này gần như là ít có người tới, liền trở thành căn cứ của hai đám lưu manh thôn Bạch Hà và thôn Cô Sơn, quanh năm suốt tháng, hẹn cược ở chỗ này vô số lần.

Vì được chút phần thưởng, nghe đối phương gọi một tiếng gia gia, hai đám người quên cả trời đất, hãm sâu đến đường này.

Bạch Thắng Tử thôn Bạch Hà từ nhỏ không có nương, cha lại là Nhị Lại Tử nổi tiếng trên trấn, gia nãi không xen vào, trong nhà không có ruộng không có đất, cho dù là ngày mùa, hắn cũng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không phải sao, chỉ vì thúc đẩy buổi hẹn hôm nay, hắn lòng tràn đầy chờ thắng được nửa túi hạt thóc mới thu, về nhà ăn bữa thơm gạo trắng thơm ngào ngạt đó.

Bạch Thắng Tử ngậm một cây cỏ dại, dẫn đám huynh đệ thôn Bạch Hà nghênh ngang đến bên hồ nước, trông thấy đám Hứa Nhị Thụ chạy chậm đến, nhếch miệng cười cười, rung chân nói: "Hứa Nhị Thụ, đã chuẩn bị xong hạt thóc chưa?"

Hứa Nhị Thụ liếc nhìn Đại Bàn Tử sau lưng Bạch Thắng Tử, chính là thăm dò được Bạch Thắng Tử chiêu mộ được tên mập này về dưới tay nên hắn mới không thể không cầu muội hắn - Hứa Tam Hoa ra tay giúp đỡ, bây giờ hắn cực kì có sức mạnh, cười đến mức còn muốn ăn đòn hơn cả Bạch Thắng Tử, "Ta không cần chuẩn bị, ngược lại là ngươi, cần phải có chơi có chịu đó!"

"Bạch Thắng Tử ta sống mười bảy năm, chưa có lúc nào nói mà không giữ lời cả! Tới đi!" Nói xong, Bạch Thắng Tử quay đầu phun cỏ dại ra, vung tay lên, một mình xông về phía Hứa Nhị Thụ.



Hứa Nhị Thụ cũng không cam chịu yếu thế, vung nắm đấm về phía Bạch Thắng Tử.

Những người khác đều tìm tới đối thủ cũ thường ngày đánh nhau mà quần nhau.

Lòi ra một Bạch Bàn Tử nhìn cái này, nhìn cái kia, đang ma quyền sát chưởng nghĩ xem ra tay ở bên nào mới tốt.

Phía sau thình lình nổi một trận gió lạnh, Bạch Bàn Tử bị người vỗ phía sau lưng một cái, hắn quay đầu lại đã nhìn thấy một tiểu nha đầu phía sau lưng, đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn.

Bạch Bàn Tử chưa từng thấy qua Hứa Tam Hoa, còn tưởng rằng trong đám lưu manh thôn Cô Sơn này lại còn có một tiểu nha đầu phiến tử không biết xấu hổ đi theo các lão gia lăn lộn, lập tức cười to một tiếng, đánh về phía Hứa Tam Hoa.

Bạch Bàn Tử không cao, nhưng béo, rất béo, xem chừng phải có hai ba trăm cân, Hứa Tam Hoa cũng hiếu kỳ hắn rốt cuộc đã ăn cái gì mà béo như heo vậy, nhưng mà tên Bạch Bàn Tử này béo thì béo, nhưng linh hoạt, tốc độ nhào tới kia không hề bị cản trở vì thể hình.

Chỉ là, lúc sắp trúng Hứa Tam Hoa, Hứa Tam Hoa nhẹ nhàng giơ chân lên, chỉ thấy một quả cầu béo múp lập tức bay vυ"t elen, sau đó đập ầm ầm vào trong hồ nước, gây nên từng trận bọt nước, nước văng tung tóe, bắn thẳng vào cái ót của Bạch Thắng Tử, trời hè nhưng nước lại lạnh đến mức khiến hắn giật mình một cái.

"Thắng Tử, cứu ta! Cứu ta!" Bạch Bàn Tử ở trong hồ nước vẫy vùng, Bạch Thắng Tử thấy vậy trừng lớn mắt.

Lúc này mới nhìn thấy Hứa Tam Hoa không biết xuất hiện từ lúc nào, nhất thời run rẩy, "Má ơi! Hứa, Hứa Tam Hoa làm sao lại đến đây!"