Chương 1: Ngày Mùa Thu Hoạch 1

Thôn Cô Sơn là thôn lớn nhất có chu vi mấy chục dặm của trấn Thập Lý, nhân khẩu nhiều nhất, cũng nghèo nhất.

Trong thôn có hơn một trăm hộ gia đình, phần lớn họ Hứa, còn có một bộ phận người khác họ, đều là lục tục di chuyển tới.

Thôn lớn, nhân khẩu nhiều, khoảng cách giữa các nhà sẽ nhỏ đi, viện tử cùng viện tử chỉ cách nhau một cái hàng rào, nhấc chân một cái là có thể tới nhà người khác rồi.

Thời gian giữa trưa, mặt trời lêи đỉиɦ điểm, giống như là ớt nóng nhúng nước, nóng bỏng, khiến người ta chảy mồ hôi như tắm.

Hai ngày đầu, vì mau chóng thu lương thực vào nhà để yên tâm, nhà nhà đều ở trong ruộng từ sáng sớm đến tối thui, ăn cơm đều là người trong nhà đưa đến trong ruộng.

Nhưng hôm nay thời tiết thực sự quá nóng, đặc biệt là khoảng thời gian này, đại đa số người đều chịu không được, nhao nhao chạy về nhà ăn cơm, thuận đường tránh nóng.

Không bao lâu sau, bên trong ruộng lúa vàng óng dưới khe núi liền nhìn không thấy bóng người, chỉ có mấy con kiến con ve nhảy qua nhảy lại, tựa hồ không bị không khí nóng bức ảnh hưởng.

Bên trong mấy thửa ruộng góc đông nam m lại lờ mờ còn có thể trông thấy một ít thân ảnh còn đang vội vàng thu hoạch.

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán nhỏ xuống, Hứa Tam Mậu khẽ chống eo muốn nghỉ ngơi một chút, vừa không quan sát một cái, ánh mặt trời chói mắt kia đánh thẳng vào trong mắt hắn, khiến hắn đầu choáng hoa mắt, chân gần như là đứng không vững, hắn vội vàng rũ đầu, khóe mắt trông thấy bóng dáng tinh tế nằm bên cạnh đống cỏ khô, trong miệng còn ngậm cỏ đuôi chó, chân bắt chéo rung rung. Hắn sáp lại gần lão Hứa đầu, nhe răng trợn mắt nhỏ giọng nói: "Ta nói cha này, cha thật mặc kệ Tam Hoa? Chính là ngày mùa đó, Ngũ Hoa Lục Hoa đều xuống đất giúp đỡ nhặt bông, lúc này đang thời điểm bận bịu, nhà ta ngoại trừ nàng ra thì không còn ai nhàn rỗi cả."



Lão Hứa đầu nóng đến vạt áo sau lưng ướt đẫm, nghe vậy nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, chỉ thuận miệng nói: "Có năng lực ngươi bảo nàng làm việc đi."

Hứa Tam Mậu nghẹn họng, lại nhìn thân ảnh kia một chút, dứt khoát ưỡn thẳng lưng, xoa tay cầm liềm, phồng má nhìn lên trên khe núi, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: "Đã canh giờ này rồi, đại tẩu làm sao còn chưa đem bữa trưa tới? Ta sắp chết đói rồi, làm không nổi nữa!"

Hứa Đại Mậu ở trên ruộng bậc thang thứ hai vội ngẩng đầu đáp lại một tiếng: "Đại tẩu ngươi thân thể nặng nề, buổi sáng nương đã nói chúng ta về nhà ăn cơm, ngươi quên rồi hả?"

Hồ thị hôm qua đưa cơm trở về thì té xỉu, đến đại phu chân trần trong thôn xem bệnh thì ra đã mang thai hai tháng, cưới Hồ thị vào cửa lâu như vậy nhưng chỉ có một đứa con gái, khó khăn lắm lại mang thai, lão Hồ thị không nỡ để nàng ấy mệt mỏi, sáng sớm đã nói về sau ngày mùa đều trở về ăn cơm.

Nhà bọn họ ít người, ngày mùa vốn đã bận vô cùng, có người có thể làm việc đều sẽ sai ra ruộng, lão Hồ thị đi đứng không tốt, Hồ thị lại mang thai, không thể tới đưa cơm, bọn họ không phải cũng chỉ còn cách đội mặt trời trở về ăn cơm sao?

Nghĩ như vậy, Hứa Tam Mậu lại nhìn bên trong đống cỏ khô một chút, thấy người kia không có phản ứng, hắn tức giận vô cùng, lại không dám nói gì, chỉ bắt Hứa Nhị Thụ ở bên cạnh thừa dịp người khác nói chuyện, lười nhát bắt châu chấu chơi mà mắng: "Ngươi cái thứ lười chảy thây này! Lương thực trong ruộng cực kỳ quý gia! Chỉ lo bắt mấy con châu chấu vô tích sự! Xem ta có đánh chết ngươi hay không!"

Miệng thì nói muốn đánh nhưng trên tay lại không hành động.

Có lẽ là đã quen bị hù như thế, Hứa Nhị Thụ nhếch nhếch miệng, lơ đễnh, đuổi kịp một con châu chấu, lưu loát nhéo đứt hai đầu chân sau, bỏ vào bên hông treo nhỏ trong bao bố, lúc này mới nhặt được một thanh lúa chỉnh tề tề phóng tiến trong tay mang theo một cái bên cạnh bao tải to bên trong, gặp Hứa Tam Mậu còn chưa động, không khỏi nói: "Cha ngài còn không làm, ta đây cũng không có lúa mà thu!"

Bị nhi tử nói như vậy, Hứa Tam Mậu khẽ cắn môi, quay đầu thở phì phò tiếp tục cắt lúa.