Chương 2: Căn phòng bí mật

Cần phải cải trang thật tốt để phân biệt bản thân mình với người chơi, nếu không điểm sinh tồn sẽ bị trừ.

Vân Vi Nghệ núp vào trong góc, không muốn hù dọa người chơi.

Cô làm vậy để bảo vệ bản thân, mong ít bị người khác nhìn thấy nhất có thể.

"Vù--"

Một trận gió mạnh thổi đến.

Vân Vi Nghệ nắm chặt ga trải giường, vẫn bị bay một góc.

Cùng với vô số tiếng la hét chói tai, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ đầu hành lang bên kia.

Đó là những người chơi mới tham gia, không biết điều gì đang đuổi theo họ.

Họ chạy rất nhanh, vừa chạy vừa sợ hãi nhìn lại phía sau.

Đèn nhấp nháy, một cái quạt trên đầu rơi xuống, cắt nát một người đang chạy.

Một số người đứng gần đó cũng bị thương, da bị trầy xước và chảy máu.

Trên ga giường của Vân Vi Nghệ bắn tung tóe vết máu, cô nhìn thấy khung cảnh đẫm máu gần trong gang tấc.

Cô lấy tay che miệng và tuyệt vọng thu mình vào góc.

Khắp nơi trong ngục tối đều là nguy hiểm và nguy hiểm đến từ mọi hướng vì vậy cô phải hết sức cẩn thận.

Tuân thủ nguyên tắc ẩn nấp một thời gian, Vân Vi Nghệ cho rằng sau khi người chơi rời khỏi hành lang này, có thể tiếp tục hoàn thành công việc quét dọn vết máu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi hành lang và quay trở lại hậu trường của ngục tối, nơi đó sẽ an toàn hơn nhiều.

Máu tươi đã kí©h thí©ɧ nhiều người chơi hơn.

Họ nhận ra rằng cái chết ở đây là thật, và những tiếng hét lần lượt vang lên, xé tan bầu không khí chật hẹp và ẩm ướt trong hành lang.

Vân Vi Nghệ nhịn không được mà bịt tai lại đồng thời trở nên lo lắng về tình trạng của bọn họ.

Các người chơi vô cùng thê thảm, bản thân chỉ có thể trốn trong góc.

Nhưng bọn họ lại phải đối mặt với quái vật đuổi theo phía sau, còn có cái quạt kia đang nhắm vào người chơi để rơi xuống.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, những người chơi đến và đi ngang qua cô như một cơn lốc xoáy.

Vân Vi Nghệ nhìn thấy thứ đuổi theo phía sau bọn họ.

Đó là một con cóc xấu xí, to lớn, cao bằng hai người đàn ông.

Hai con mắt đỏ ngầu lồi ra bên ngoài, những chỗ phồng lên khắp cơ thể chứa đầy chất nhầy màu vàng bẩn thỉu.

Nó há miệng ra, chiếc lưỡi đỏ dài hơn hai mét có thể quấn lấy người chơi cuối cùng và nuốt chửng anh ta.

Vân Vi Nghệ bước vào trò chơi cách đây không lâu, quái vật cô nhìn thấy rất ít, hầu hết đều là quái vật yếu.

Vì vậy trước đây không có nhiều sự tấn công.

Nhưng con cóc này, đừng có đến gần nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cần nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm đến buồn nôn.

Cô nhịn không được nôn khan mấy lần.

Cô tự nhủ, may là sáng không ăn nhiều, nếu không thì nôn hết đồ ăn trong bụng ra.

Sau khi Vân Vi Nghệ hết buồn nôn, cô mới phát hiện ra một chiếc giày của mình đã bị người chơi giẫm lên.

Cô bất lực bĩu môi.

Khi quay người lại, cô vừa vặn đối diện với khuôn mặt to lớn của Cóc.

Khi nhìn về phía trước cô bị tác động thị giác mạnh hơn, Vân Vi Nghệ cảm thấy não mình như bị thứ gì đó đập vào.

Dường như cô có cảm giác kỳ quái về san, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cô co ro tại chỗ, ôm chân không dám cử động. Cô vô số lần tự trấn an bản thân mình rằng con cóc này chắc chắn sẽ không làm gì được cô.

Họ đều là NPC ngục tối và họ chỉ chịu trách nhiệm về việc hậu cần mà thôi.

Những người giống nhau về cảnh ngộ sẽ không đến mức đói bụng cũng ăn luôn đồng loại của mình chứ?

Nhưng nhìn vết máu của người còn sót lại trên miệng con cóc, Vân Vi Nghệ vẫn cố nuốt nước bọt.

Suy cho cùng, cô cũng là một con người, nếu không hòa nhập được với lũ quái vật trong trò chơi quái vật, có lẽ cô sẽ bị coi như là đồ ăn vặt!

Một người và một cóc giằng co với nhau thật lâu.

Những người chơi kia đều nhanh chóng chạy ra khỏi hành lang và con cóc cũng kịp phản ứng lại.

Người này không phải là người chơi.

Mặc dù cô ấy là một con người, nhưng là một trong những NPC phụ trách công việc của trò chơi.

Con cóc cuối cùng cũng di chuyển cơ thể to lớn của mình và từng bước rời khỏi Vân Vi Nghệ.

Trái tim của Vân Vi Nghệ gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Thấy nó rời đi, trong lòng cô không khỏi hiện ra một suy đoán, quái vật khổng lồ như vậy, không phải là trùm cuối trong ngục tối chứ?

Mặc dù trong trò chơi quái vật mặc dù có đủ loại quái vật nhưng mỗi phó bản chỉ có một trùm cuối thống trị.

Boss rất khó nắm bắt và hiếm khi xuất hiện.

Nhưng nó cực kỳ đáng sợ và có sức mạnh khủng khϊếp là đối tượng mà tất cả các NPC trong trò chơi đều thần phục.

Vậy chắc hẳn là con cóc này nhỉ?

Nếu không phải là con cóc này, thì hình dáng xấu xí như thế nào mới có thể lấn át được sự khủng khϊếp của con cóc này?

Sau khi con cóc đuổi theo người chơi.

Thì cuối cùng Vân Vi Nghệ cũng có thể đứng dậy khỏi góc hành lang nơi cô đang ẩn náu, đá tung chiếc hộp giấy trước mặt và thở ra một hơi dài.

Cô đeo găng tay và tiếp tục bôi máu lên tường hành lang.

Trong hành lang này chỉ còn lại một mình cô, không có ai quấy rầy.

Cô có thể tập trung bôi nó, chẳng bao lâu sau, máu đã loang ra khắp mọi ngóc ngách của hành lang.

Theo tiêu chuẩn nhiệm vụ, hình dáng ban đầu của bức tường phải nhìn thấy được, nhưng phải có vết máu ở nơi không cách xa quá hai mét.

Để cho mỗi lần người chơi chạy vài bước, đều có thể nhìn thấy những vết máu tươi.

Vân Vi Nghệ đã hoàn thành nhiệm vụ và quay người đi vào hậu trường phó bản.

Đó là một nơi độc lập với khu vực của người chơi.

Tất cả tài nguyên bổ sung, đạo cụ của NPC đều có ở trong đó, thậm chí còn có nơi để NPC ăn uống, tóm lại là cơ sở vật chất đầy đủ.

Tiến vào hậu trường về cơ bản có nghĩa là NPC an toàn.

Lý do không phải hoàn toàn an toàn là bởi vì hậu trường có một nơi duy nhất mà NPC sợ hãi – một căn phòng đặc biệt không có bất kỳ nhãn hiệu nào.

Không ai biết căn phòng đó được sử dụng để làm gì nhưng luôn luôn khóa cửa.

Thường thì không có ai hay quái vật đến gần, và mọi người đều tránh nó.