Chương 9: Quy tắc vườn trường

Liễu Ngang ngẩng đầu nhìn cậu, thứ cậu ta quan tâm đến vốn không phải là quần áo trên người.

Người đó hoàn toàn không cố kỵ hay ý thức về phương diện này, cứ ngỡ mình đang bắt nạt người khác.

Với tính cách và ý thức về nguy hiểm này, chỉ cần đối phương tỏ ra một chút biểu cảm bị lấn át, có lẽ cậu thanh niên tự cho mình là ác độc và kiêu căng này còn nghĩ rằng mình đã thành công bắt nạt người khác, tự hào lắm lắm.

Những nam sinh từng theo sau Liễu Ngang đứng ở bên cạnh không rõ lý do sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, thấy phần lớn Triệu Mộc Sinh bị bàn học che mất, những hành động nhỏ mà cậu tự cho là đã làm nhục người khác lại khiến người ta không hẹn mà cảm thấy lạnh sống lưng.

“Anh Mộc... Mộc, thôi nào, đừng làm loạn nữa.”

Mộc Sinh thâm thúy nhìn Liễu Ngang, cảm thấy hơi hoảng loạn nhưng lại không muốn mất mặt vì thừa nhận mình sợ hãi, chỉ quay đầu theo lời họ nói: “Không muốn tôi bắt nạt cậu ấy thì đến đây dẫn cậu ấy đi đi.”

Mấy nam sinh không xa như đang chờ đợi câu nói này, lập tức đi về phía này.

“Anh Mộc, anh rộng lượng thì đừng tính toán với chúng em nữa, nếu anh vẫn còn giận thì giẫm lên em cũng được.”

“Giẫm lên cậu ta làm gì, cả người cậu ta toàn là xương thôi, anh giẫm lên em đây này.”

Mộc Sinh liếc họ một cái, ngay cả khi không có ý đó, ánh mắt lướt qua cũng mang theo vẻ đẹp mê hồn.

Cậu không cảm thấy gì quái lạ khi trước đây những người này nói chuyện với mình đầy lạnh nhạt, thậm chí còn có phần kỳ quặc, giờ bỗng nhiên lại thay đổi thái độ.

Dù quá trình có chút khó chịu, nhưng hôm nay cậu vẫn thành công thiết lập uy thế.

Nam sinh cơ bắp kia bị Liễu Ngang liếc một cái, cổ đỏ bừng, chủ động vươn tay muốn kéo Triệu Mộc Sinh dậy.

Liễu Ngang rút tay thả Triệu Mộc Sinh ra, trước khi người khác tới đã âm thầm chỉnh lại quần áo cho Triệu Mộc Sinh, sau đó lạnh lùng liếc nam sinh kia một cái.

Như bị đinh ghim tại chỗ, nam sinh kia e dè rút tay về, không dám thực sự chạm vào Triệu Mộc Sinh, cúi đầu không cho ai thấy rõ biểu cảm của mình.

Liễu Ngang đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất ánh mắt mơ hồ của người khác nhìn về phía Mộc Sinh.

Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Mộc Sinh đang co chân, ý tứ khó hiểu nói: "Thể lực yếu, cần phải luyện tập thêm."

Nếu không phải chân tê, Triệu Mộc Sinh chắc chắn sẽ đứng dậy rồi đấm vào mặt người này mấy cái rồi.

Bỗng nhiên, nam sinh da đen đẹp trai đặt một bàn tay lên lưng ghế có chiếc áo sơ mi trắng mà Triệu Mộc Sinh đang tựa vào, cảnh cáo bằng giọng trầm, có ý nhấn mạnh: "Cẩn thận một chút."

Đó là sự chế nhạo muốn tìm lại chút mặt mũi?

Ánh mắt của cậu ta khiến Triệu Mộc Sinh muốn phản bác ngay, nhưng đột nhiên cậu dừng lại, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, cuối cùng vẫn không nói gì.

Liễu Ngang dẫn những người còn muốn ở lại nói thêm điều gì đó với Mộc Sinh đi.

Khi họ ra ngoài, cảm giác căng thẳng như có một lực nặng nề đè lên tâm trí và một mùi tanh của máu như có như không cũng biến mất ở trong lòng của mọi người.