Mộc Sinh rũ mắt chăm chú nhìn Liễu Ngang, bắt lấy mọi cảm xúc tinh tế có thể hiện lên mặt của cậu ta, tiếp tục thể hiện sự ác ý của mình, phóng đại nói: "Cậu không ngã, nhưng tôi sắp đau chết đây này."
Sau bao nhiêu lần giao tiếp với Liễu Ngang, trong ký ức còn sót lại của nguyên chủ, cậu biết rằng người này rất ghét thái độ giả tạo này của mình.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị Liễu Ngang tức giận đẩy ra.
Nhưng đối mặt với phương pháp khıêυ khí©h thiếu kỹ thuật và chỉ có sự ngốc nghếch này, Liễu Ngang lại không tức giận.
Ánh mắt của nam sinh da đen theo lời Mộc Sinh nói rơi vào chân đang được nhấc lên của cậu.
Đúng lúc đây là mùa hè, Triệu Mộc Sinh mặc quần short kaki rộng rãi mát mẻ lộ ra đôi chân trắng nõn.
Vết đỏ do va chạm lộ ra trên cẳng chân, nếu không được đưa đến bệnh viện, ước chừng qua một lúc nó sẽ tự biến mất.
Liễu Ngang cười một cái, lộ ra hàng răng bén nhọn.
Hoàn toàn khác với sự tươi sáng và năng động mà những chiếc răng hổ thường mang lại, hai chiếc răng của cậu ta lại giống như răng độc của loài rắn dùng để tấn công.
Chỉ toàn sự nguy hiểm và lạnh lùng.
Liễu Ngang không đẩy Mộc Sinh, người đang cố gắng khıêυ khí©h một cách ngu xuẩn ra xa, thay vào đó cậu ta lại áp sát vào, như thể muốn giúp Mộc Sinh tiết kiệm sức lực, nắm lấy cái chân đang có vẻ khá mỏi của Mộc Sinh.
Mộc Sinh không cảm nhận được hơi ấm của con người qua tiếp xúc với làn da của hai người.
Cứ như thể bị thứ gì đó ẩm ướt và u ám quấn lấy.
Cảm giác lạnh lẽo đó theo da thịt xâm nhập vào cơ thể rồi lan tỏa trong máu.
Đôi mắt hẹp dài và lạnh lẽo của Liễu Ngang chăm chú nhìn vào vẻ mặt dần trở nên cứng đờ của Mộc Sinh, nhíu mày, có một khoảnh khắc tự hỏi: Nếu tên này thực sự phản bội anh Nghiêm, sao nó còn dám tỏ ra thái độ như thế này?
Lòng bàn tay cậu ta bỗng nhiên cảm thấy nóng rát.
Liễu Ngang thoáng lơ đãng rồi đột nhiên cười xấu xa:
"Vậy cậu muốn tôi làm gì bây giờ?"
Rõ ràng Mộc Sinh đang cố gắng khıêυ khí©h để làm nhục đối thủ, nhưng Liễu Ngang bất ngờ chủ động tiến lại gần khiến Mộc Sinh lại là người cảm thấy không thoải mái trước.
Một chân bị người khác nắm giữ, thân trên mảnh mai của Mộc Sinh hơi ngả về phía sau một chút, cố gắng rút chân mình về.
Nhưng sức mạnh của Liễu Ngang rất lớn.
Cậu ta không buông tay, Mộc Sinh hoàn toàn không thể thay đổi tư thế.
Mộc Sinh chỉ cảm thấy Liễu Ngang đang làm nhục mình vì mình sức yếu, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì.
Mộc Sinh tức giận đến nỗi tai cũng đỏ lên, như thể không nhận ra rằng người bạn cũ này bây giờ có sức mạnh và nhiệt độ cơ thể hơi khác thường, nghiến răng nói: "Nói cái gì thế, cậu thật là ghê tởm, buông tay ra."
Liễu Ngang vẫn chú ý không sử dụng sức mạnh thật sự, chỉ giả vờ nắm lấy mắt cá chân của Mộc Sinh, không làm cậu bị thương.
Ngược lại, chính việc Mộc Sinh vùng vẫy đã tự làm mình đau.