Ánh mắt Liễu Ngang dừng lại trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Mộc Sinh, ý nghĩ xuất hiện hoàn toàn khác: Đừng nói đến việc dùng sức, dường như chỉ cần đặt tay lên, làn da chưa được cường hóa của NPC bình thường này cũng sẽ để lại dấu vết.
Liễu Ngang theo động tác của Mộc Sinh mà lùi lại một bước.
Bàn tay đó nhanh chóng rút lại, nơi vừa được chạm vào dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Một nam sinh đứng xa hơn đi cùng với Liễu Ngang phục hồi tinh thần trước.
Một nam sinh ho nhẹ một tiếng, lâu lâu lại liếc nhìn Mộc Sinh, thấy Liễu Ngang mãi không nói gì bèn chủ động giải thích: "Đồ của cậu để dưới ghế đã chất đống ra hành lang, Liễu Ngang suýt nữa bị vấp ngã rồi đấy."
Việc này tất nhiên là họ có lý, là Triệu Mộc Sinh để đồ lung tung trước, nhưng bị một nam sinh này mặt đỏ tai hồng líu ríu nói ra lại không giống như đến tìm chuyện.
Giống như một nhóm nam sinh đang trong giai đoạn dậy thì, cùng nhau đến muốn thu hút sự chú ý của học sinh đẹp nhất trường, tìm cớ cố ý va chạm, như muốn thu hút sự chú ý của cậu.
Chỉ để nói thêm vài câu, thậm chí không ngại mặt dày mày dạn xin số liên lạc.
Bỗng nhiên trước mặt Mộc Sinh, đảo lại thành họ mới là người không có lý.
Mộc Sinh thường ngày tự cao tự đại dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy.
Cậu đặt đồ vật ở đó, ngủ một giấc thì có gì sai.
Đôi mắt sáng ngời mở to, trong đầu Mộc Sinh chỉ toàn suy nghĩ đơn giản không có gì phức tạp, trên mặt cậu là biểu cảm đầy sống động, ngay cả khi không nói ra cũng khiến người ta hiểu ý cậu: Cái quần vậy, chỉ vì chuyện nhỏ này mà đánh thức tôi?
Cách biểu hiện này khiến những NPC nam sinh cấp ba theo sau Liễu Ngang bắt đầu tự hỏi.
Có vẻ... thực sự không phải chuyện gì to tát.
Người cầm đầu của họ chỉ suýt chút nữa ngã, nhưng Triệu Mộc Sinh đang ngủ ngon lành thì bị làm phiền.
Mộc Sinh không vui nhìn Liễu Ngang: "Đồ đạc của tôi chình ình ở đó, mắt cậu mọc ở đâu vậy?"
Liễu Ngang đã hồi phục tinh thần, lạnh lùng nhếch mép, giữ vững giọng điệu lạnh lùng thường thấy: "Đây là nơi công cộng, tôi suýt nữa đã ngã."
Biểu hiện của Mộc Sinh rõ ràng là trong lúc mơ màng không nghe thấy những lời đe dọa sẽ tẩn chết mình trước đó của cậu ta.
Nhưng xuất phát từ một lý do không rõ, Liễu Ngang cũng không lặp lại câu nói đó lần nữa.
Mộc Sinh liếc cậu ta một cái, vẻ mặt như chuyện này thì tính là cái gì, cậu hơi nhấc chân lên: "Tất cả là lỗi của cậu, lúc trước đột nhiên đá vào bàn của tôi, tôi đứng dậy còn đυ.ng vào chân mình nữa, tôi còn chưa tính sổ với cậu đây này."
Khi cậu nói chuyện không ra vẻ gì lại mang theo chút giọng mũi, giọng điệu nghe có vẻ ngọt ngào, thậm chí khi đối đầu với kẻ thù cũng giống như đang làm nũng.
Rõ ràng là đồ đạc của chính mình để lung tung, dậy còn không để ý đυ.ng vào mình, nhưng lại muốn đổ hết trách nhiệm lên người khác.
Điều này cũng rất phù hợp với tính cách và phong cách thường thấy của Triệu Mộc Sinh.
Nhưng lần này lại lạ thường không làm người ta tức giận được.