Chương 30: Quy tắc vườn trường

Nhìn Triệu Mộc Sinh run như chú gà con lọt vào nước, Nghiêm Kiêu Thịnh lạnh lùng nói: "Đừng nuôi loại chó vô dụng đó."

Có lẽ anh ta đang nói về Úc Kỳ Trí.

Nói xong không để ý đến phản ứng của Mộc Sinh, anh ta ngồi trở lại chỗ của mình, mở điện thoại ra một cách công khai, như thể đang chơi điện thoại.

Lý Dương, tức là tên đàn em vừa nói chuyện trước đó thầm nhẹ nhõm thở ra, vỗ nhẹ vào bàn của Mộc Sinh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lát nữa hãy mang chiếc áo đó ra ngoài rồi vứt đi."

Cổ họng Mộc Sinh căng thẳng không nói nên lời, chỉ có thể biết ơn nhìn Lý Dương một cái.

Triệu Mộc Sinh với đôi mắt đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không thấy chút kiêu ngạo và hống hách thường thấy, ngược lại càng trắng trẻo ngoan ngoãn.

Lý Dương không dám nhìn nhiều, vội vàng trở lại chỗ của mình.

Sau cơn giận dữ của Nghiêm Kiêu Thịnh vừa rồi, dù là NPC hay người chơi đều trở nên kiềm chế, sợ rằng hành động quá lớn lại thu hút sự chú ý của anh ta.

Mộc Sinh cũng vậy.

Như thể bị Nghiêm Kiêu Thịnh vừa rồi làm cho sợ hãi, cậu liên tục co ro tại chỗ của mình, vừa lau nước mắt vừa dán mắt vào sách giáo khoa.

Nghiêm Kiêu Thịnh lướt điện thoại một hồi lâu, màn hình nhảy qua nhảy lại, không thực sự đọc vào được gì.

Anh ta tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng như có như không mà rơi lên bóng lưng phía trước.

Nhíu mày.

Vừa rồi anh ta chẳng hề dùng sức, cũng không cố ý làm cậu sợ.

Cái tính nhát gan này cũng quá nhỏ rồi.

Triệu Mộc Sinh cảm thấy như có gai đâm sau lưng, càng không dám cử động.

Những người chơi khác vẫn thi thoảng liếc nhìn về phía này, nhìn thấy cậu thanh niên đẹp trai đang co ro, thậm chí còn cảm thấy một chút thương hại cho NPC xui xẻo này.

Lúc này, Mộc Sinh, người được thương hại và đoán là đã sợ hãi tới mức gần như sụp đổ thực ra đang tận dụng việc giả vờ đọc sách để trao đổi với hệ thống đã kết nối lại.

Có lẽ Nghiêm Kiêu Thịnh tạm thời thực sự đã mất hứng thú gϊếŧ Mộc Sinh, hệ thống xác định rằng Mộc Sinh với tư cách là NPC mang manh mối đã thực sự vượt qua thử thách sinh tử đầu tiên trong phó bản này.

Hệ thống: 【Chúc mừng cậu đã chính thức đạt được tư cách tham gia trò chơi kinh dị, đang phát thưởng cho người chơi chính thức...】

Phần thưởng cho người chơi chính thức?

Bề ngoài Mộc Sinh vẫn giữ bình tĩnh, nhưng bên trong đầy thắc mắc.

Trực giác của Mộc Sinh không sai, quả nhiên, chỉ sau khi giải quyết vấn đề với chiếc áo đồng phục này, cậu mới thực sự sống sót trong phó bản này.

Tạm thời thôi.

Dù cho ngoài Nghiêm Kiêu Thịnh, còn có một NPC đặc thù ngang hàng với anh ta, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình.

Vị chủ tịch hội học sinh sắc bén trong ký ức.

Có lẽ sẽ rất khó để đối phó trong tương lai.

Hệ thống: 【Hệ thống phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị đã được tải xong.】

Mộc Sinh nhíu mày: 【Tôi không biết cách phát sóng trực tiếp.】

Hệ thống: 【Việc mở phát sóng trực tiếp tùy thuộc vào lựa chọn của người chơi.】

Hệ thống: 【Làm một phần bồi thường cho cậu, khác với các người chơi trò chơi kinh dị khác, cậu có thể thông qua giao diện này để xem hình ảnh trò chơi của các người chơi khác.】