Chương 3: Quy tắc vườn trường

Liễu Ngang nhìn Triệu Mộc Sinh vẫn còn nằm trên bàn, qua một lúc lâu cũng không phản ứng, không che giấu sự ác ý và mất kiên nhẫn của mình, đá một cái vào bàn học.

Liễu Ngang có khuôn mặt đẹp, làn da hơi ngăm đen nhưng kết hợp của các đặc điểm trên khuôn mặt lại hơi nữ tính, điều này khiến khi cậu ta bộc lộ ý định gϊếŧ người đều giống như một con rắn độc nguy hiểm và mạnh mẽ.

Trước khi cắn chết con mồi còn muốn chơi đùa tàn nhẫn với con mồi sắp chết.

"Nói đi."

Người chơi gần đó mặt tái mét, dù không phải đối mặt trực tiếp, nhưng dưới sự sợ hãi, tốc độ dòng máu lưu thông và nhịp tim cũng chậm lại.

Người chơi đột nhiên nhận ra…

Cấp độ của phó bản này chắc chắn không thấp.

Bị đá như vậy, cậu thanh niên nửa nằm nửa ngồi trên bàn không thể nào không tỉnh lại.

Mộc Sinh thu hồi suy nghĩ, bỏ qua những "kinh nghiệm từ các bậc tiền bối" mà hệ thống đưa ra, theo bản năng của bản thân hành động...

Không thể để người khác phát hiện Triệu Mộc Sinh đã đổi người.

Nghĩa là không thể phá vỡ hình tượng tổng thể của "Triệu Mộc Sinh".

Liễu Ngang chế nhạo một tiếng, không kiên nhẫn với thể loại rùa đen của Triệu Mộc Sinh, định vươn tay ra để kéo cậu lên, nhưng nam sinh đang nằm bò trên bàn đã tự đứng dậy.

Mộc Sinh bị đánh thức, còn bị đá vào bàn, với tính cách kiêu ngạo thường thấy sao có thể không tức giận cho được.

Cậu đứng lên với tốc độ cực nhanh, quay phắc lại ngẩng cao cằm nhìn Liễu Ngang, đôi mắt đẹp long lanh tức giận: "Liễu Ngang, cậu bị bệnh à?"

Mộc Sinh muốn hỏi một cách đầy uy lực, nhưng hình dáng và giọng nói của cậu không hỗ trợ cho điều đó.

Vừa tỉnh giấc, giọng nói mềm mại còn mang theo chút khàn khàn, nhưng khác hẳn với giọng khàn mang uy lực của Liễu Ngang.

Là vẻ mơ màng mắt nhắm mắt mở sau khi thức giấc.

Khuôn mặt mềm mại trắng nõn còn in dấu đỏ do tự mình tạo ra.

Vừa rồi dường như lúc ngủ trưa đã mơ thấy một cơn ác mộng, cả người không vui vẻ toát mồ hôi, tinh thần cũng không tốt, mái tóc mềm mại đen nhánh phần nào dính vào mặt và trán làm cho khuôn mặt của cậu trở nên nhỏ hơn.

Đôi mắt cũng đầy sương mù, đồng tử đen tròn mờ ảo, dù rằng đang cố gắng hỏi người khác nhưng không có chút uy lực nào.

Sau khi quay người, cậu mơ hồ quan sát xung quanh một vòng, ánh mắt mới tập trung về phía Liễu Ngang.

Những học sinh cấp ba được cậu nhìn qua đều cứng đờ cả lưng.

Những người khoanh tay đang chuẩn bị xem kịch vui cũng từ từ hạ tay xuống.

Tay Liễu Ngang vốn định nắm lấy cổ áo của Triệu Mộc Sinh, nhưng khi cậu quay đầu nhìn lại như vậy, ánh mắt cậu ta chạm phải khuôn mặt ấy, động tác tay tự nhiên dừng lại.

Dường như Mộc Sinh không chú ý đến động tác của cậu ta, vẫn ngẩng cao cằm trắng nõn, một vẻ muốn tính sổ với Liễu Ngang.