Chủ nhật.
Minh Hạ được nghỉ nên quyết định ngủ nướng đến tám giờ. Lúc cô dậy, Mạc Hoàng Đông đã trở về nhà tổ họ Mạc từ lâu, người làm hôm nay cũng giảm một nửa, chỉ còn chú Đằng và bốn người hầu gái.
Thấy cô dậy, chú Đằng vội cho người hâm nóng đồ ăn cho cô.
Minh Hạ nhìn đồ ăn được bê lên, mặt lập tức xị xuống.
Bữa sáng hôm nay bao gồm bánh bao cà rốt, cháo cà rốt thịt bò và súp cà rốt.
- Chú Đằng, đổi món được không?
Tính khí chú Đằng rất tốt.
- Có thể, nhưng một tuần tiếp theo sẽ không có thịt kho tàu và kẹo dẻo nữa.
- ...
Vì thịt kho tàu và kẹo dẻo, Minh Hạ cam chịu ăn hết một bát cháo cà rốt thịt bò.
Ăn xong, cô trở về nằm bẹp lên giường với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nữa.
Đúng lúc này màn hình máy tính đặt ở góc giường tự động lên, một cái đầu lâu từ góc màn hình nhảy ra. Nhìn thấy bộ dáng không thiết sống của ai đó, Cổ Đoá kinh ngạc.
"Cô sao vậy?"
Minh Hạ lập tức tố cáo Mạc Hoàng Đông.
"Mạc Hoàng Đông dùng thịt kho tàu và kẹo dẻo uy hϊếp tôi ăn cà rốt."
Cổ Đóa không bênh cô, còn đưa ra ý kiến khách quan.
"Ăn cà rốt rất tốt cho mắt."
Minh Hạ không được bênh liền bất bình.
"Ăn nhiều mắc bệnh vàng da đấy. Hôm qua tôi ăn tận ba miếng cà rốt, hôm nay còn ăn thêm một bát cháo nữa. Làn da trắng trẻo của tôi sắp không giữ được rồi."
"..."
Cổ Đoá yên lặng một lúc mới vào chủ đề chính.
"Có nhiệm vụ mới, cô nhận không?"
Nghe có nhiệm vụ mới, Minh Hạ lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.
"Nhiệm vụ gì vậy?"
"Vận chuyển một gói bưu phẩm, giá một trăm nghìn đô. Người đặt đơn: Duy Kiệt."
Minh Hạ do dự một lúc mới trả lời.
"Nhận."
Vừa hay hôm nay Hoàng Đông không ở nhà, càng dễ cho cô hành động hơn.
Minh Hạ chuẩn bị đồ nghề xong liền chạy xuống nhà báo với chú Đằng một câu.
- Chú Đằng, hôm nay tôi sang bạn chơi, có thể tối mới về.
Lúc cô quay phim xong có kết bạn với một cô bé, cô vẫn thường hay nhắc cô bé đó trước mặt Hoàng Đông nên chú Đằng không nghi ngờ gì, cứ thế gật đâu.
- Vâng, mợ chủ.
Sau khi cô rời đi, ông gọi điện cho Hoàng Đông báo một tiếng. Anh nghe xong không nói gì, chỉ nhắc chú ấy một câu.
- Lần sau không cần báo chuyện này với tôi, cũng không cần cho quá nhiều người đi theo cô ấy.
Có lẽ anh đang ở bên ngoài, bởi vì chú Đằng nghe thấy tiếng gió thổi trong điện thoại. Ông không dám hỏi nhiều nhanh chóng đồng ý.
- Vâng, cậu chủ.
Lại nói Minh Hạ đã dặn Tú Linh trước nên cô không đi lên chỗ cô bé mà rẽ vào nhà vệ sinh thay đồ. Sau đó cô bắt đầu chuyển gói bưu phẩm tới địa điểm cần đến, là một toà nhà khá cũ nằm ở ngoại ô thành phố, một nơi khá xa khu dân cư.
Ờm, các giao dịch bất hợp pháp đều được tiến hành ở những nơi hẻo lánh, ít người.
Quên chưa nói, gói bưu phẩm trên tay cô hiện tại chính gói bưu phẩm hôm qua cô định gửi cho người đàn ông tên Đàm Sinh.
...
Nhà tổ nhà họ Mạc.
Hoàng Đông nhàm chán ngồi ở phòng khách nghe mọi người nói chuyện, vẻ mặt không được tập trung cho lắm. Ông cụ Mạc liếc nhìn anh mấy lần mới hỏi.
- Hoàng Đông, dạo này công việc cháu rất bận sao?
Ông cụ Mạc năm nay bảy mười lăm tuổi, mái tóc bạc trắng nhưng vẫn tràn đầy sức sống, chỉ là sức khỏe không tốt như trước, mỗi lần đi lại đều phải chống gậy. Từ lúc anh đi vào ông vẫn luôn quan sát anh.
- Cũng tạm.
Trong khi những người khác ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh thì anh lại uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.
Ông cụ Mạc biết thừa cháu trai mình là một kẻ liều mạng, ông dặn dò.
- Làm gì thì làm, đừng cố quá sức quá. Còn nữa, cháu tiếc mạng một chút, cứ hai ba ngày lại bị thương một lần, ông thật sự muốn tổn thọ với cháu mà. Đúng rồi, khi nào cháu quay về công ty?
Nhà họ Mạc tẩy trắng thành công nhờ công lao của người con thứ ba, Mạc Hoàng Long, cũng chính là bố của Hoàng Đông, vì vậy dù anh không hay đến công ty làm việc, nhưng chủ nhân của tập đoàn Mạc Vũ vẫn là anh. Không chỉ Mạc Vũ mà còn rất nhiều bất động sản và cơ sở khác đều đứng tên anh. Cho nên với vấn đề này, tất cả mọi người đều cực kỳ tò mò.
Hoàng Đông nghịch điện thoại trong tay, bình thản đáp.
- Sắp rồi.
Anh nói xong, hơn phân nửa người ngồi trong phòng khách đều bắt đầu nhấp nhổm không yên.
Anh mà trở về, tất cả bọn họ sẽ phải ra chuồng hà chơi đấy!
Cả phòng khách đột nhiên yên ắng đến kỳ lạ, mãi tới khi một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên.
- Chú út, em dâu đâu rồi. Sao không đưa em ấy đến đây vậy?
Người lên tiếng là Mạc Hoàng Vinh, anh họ của Hoàng Đông, năm nay hai mươi tám tuổi. Người này từ nhỏ đã rất thích cạnh tranh với anh, bây giờ nhà họ Mạc đã tẩy trắng, ai cũng muốn rũ bùn đứng lên, riêng anh ta lại cứ thích giống Hoàng Đông ngâm mình trong bùn, còn hay chơi xỏ anh. Hai lần Hoàng Đông bị thương ngày trước đều có phần của anh ta.
Anh ta vừa dứt, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi. Nhưng cũng có người tò mò, ví như Lý Cẩm, chị dâu của anh chẳng hạn.
- Cậu Vinh nói đúng đấy, hai đứa đã kết hôn được ba tháng rồi nhưng chị chẳng thấy chú đưa con bé về đây lần nào cả.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của mọi người Hoàng Đông thờ ơ đáp.
- Chuyện này chị phải đi hỏi nhà họ Lâm rồi. Bọn họ không đưa người, chẳng lẽ tôi lại cho người bắt cô ta đến đây chắc?
Ông cụ Mạc khó hiểu nhìn anh.
- Nhà họ Lâm không đồng ý cho cháu đưa con bé đến đây sao?
Mạc Hoàng Đức rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt người khác lập tức phát hiện ra câu nói của Hoàng Đông có vấn đề.
- Hoàng Đông, ý em là gì vậy? Nhà họ Lâm lật lọng rồi sao?
Nhà họ Lâm dùng Hạnh Dung để đổi lấy một khoản đầu tư rất lớn, ông cụ Mạc còn tặng cho bọn họ rất nhiều bất động sản làm của hồi môn, vì là quan hệ thân thiết nên không nghi ngờ gì mà sang tên cho bọn họ luôn. Nếu nhà họ Lâm lật lọng bọn họ thiệt to rồi.
Hoàng Đông hôm nay về nhà cũng vì chuyện này, anh thẳng thắn đáp.
- Lâm Triều bắt một cô gái có ngoại hình giống hệt Lâm Hạnh Dung đến gả thay, người thật giờ đang ở chỗ cậu út nhà họ Dương rồi. Ông nội, cháu đã nói gì với ông nào? Nhà họ Lâm chẳng có người nào tốt mà ông lại không nghe.
Lần đó ông cụ vì muốn anh đồng ý mà giả bệnh uy hϊếp anh, anh chỉ có thể đồng ý cho qua chuyện, thậm chí đến ngày cưới còn chẳng thềm có mặt, để gia đình hai bên tự giải quyết. Nếu không phải hôm đó anh bị thương, ông cụ Mạc đã đem gia quy đến chào hỏi thẳng cháu bất hiếu này rồi. Sau đó còn vì chuyện này mà giận rất lâu, nghe tin anh bị thương cũng không thèm đoái hoài, cũng không cho ai hỏi thăm anh, chỉ đến khi nghe quan hệ giữa anh và "Hạnh Dung" hòa hoãn trở lại mới bắt đầu nói chuyện lại.
Dường như trong mắt ông, cháu dâu còn quan trọng hơn người cháu ruột này.
Đến giờ anh cũng không hiểu vì sao ông cụ Mạc lại yêu thích Hạnh Dung đến như vậy, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh vạch trần sự thật giả dối này.
- Hoàng Đông, cháu nói thật?
Ông cụ Mạc mất một lúc mới tìm lại giọng nói của mình. Hoàng Đông không trả lời ông mà gửi cho ông một tệp tài liệu, ý bảo ông tự mình kiểm chứng.
Mạc Hoàng Dũng xem xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, tức giận đến cơ mặt rúm ró.
- Giỏi! Giỏi thật!
- Có chuyện gì vậy ông?
Mạc Hoàng Vinh to gan đến gần xem thử, sau khi nhìn rõ nội dung. Sắc mặt của anh ta cực kỳ đặc sắc, còn có sự hả hê khi người khác gặp nạn.
Lâm Triều ơi là Lâm Triều, ông ta cũng to gan quá rồi đấy!
Ông cụ Mạc nén giận quay sang hỏi cháu mình.
- Hoàng Đông, cháu muốn xử lý thế nào?
- Từ từ dày vò, đến tận khi bọn họ hối hận vì đã đυ.ng vào cháu mới thôi.
Thực ra anh thích xử lý nhanh gọn hơn, nhưng căn cơ nhà họ Lâm vẫn rất vững, gốc rễ sâu lại có nhiều nhánh, anh muốn nhổ tận gốc cần phải chặt đứt gốc rễ của bọn họ trước, với lại ngày trước bọn họ dày vò cô nhóc kia khổ sở suốt mười ba năm, anh để bọn họ chết ngay lại dễ dàng cho bọn họ quá.
- Nhưng những thứ nên lấy lại thì vẫn phải lấy lại, không bọn họ lại tưởng nhà họ Mạc chúng ta là dễ bắt nạt.
Ông Mạc cũng đang nghĩ đến điểm này, lập tức đồng ý.
- Vậy cháu có việc đi trước đây.
Mạc Hoàng Đông nói xong việc cần nói liền rời đi ngay lập tức, ông cụ Mạc có gọi anh lại nhưng anh lắc đầu từ chối.
Giờ anh có nhà rồi, anh không cần phải núp nhờ dưới mái nhà của người khác nữa.
...
Vừa ra khỏi cửa, Hoàng Đông nhận được tin nhắn của Minh Hạ, trong tin nhắn báo hôm nay cô sẽ ở nhà Tú Linh một hôm nên nhắn anh cứ ở nhà họ Mạc chơi, không cần về quá sớm đâu.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, vẻ mặt anh ủ dột như trời sắp mưa, lập tức gọi cho cô. Đầu dây bên kia mất một lúc mới bắt máy, giọng nói cô rất nhẹ.
- A lô.
- Tại sao lại không về?
Đáp lại anh là tiếng đồ vật rơi xuống đất, cùng tiếng gió. Anh ngờ vực hỏi.
- Tiếng gì vậy?
- Không có gì, em làm rơi đồ thôi. Bây giờ em không tiện nghe máy, lát nữa em gọi lại cho anh nhé.
Minh Hạ nói xong liền cúp máy, Hoàng Đông gọi lại thì thuê bao, anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, lập tức gọi cho vệ sĩ đi theo cô, điện thoại vừa được kết nối, anh hỏi luôn.
- Cô ấy vẫn ở nhà của Tú Linh sao?
- Vâng cậu chủ.
Vệ sĩ khẳng định cực kỳ chắc nịch, từ lúc Minh Hạ đi vào trong chung cư đến giờ bọn họ vẫn luôn canh chừng ở cửa ra vào chưa từng rời khỏi dù chỉ một giây. Hoàng Đông nghe vậy càng thêm bất an.
- Đi vào kiểm tra đi.
- Vâng.
Giọng nói khi nãy của cô rất lạ, hơi thở cũng yếu ớt không giống bình thường chút nào.
Hoàng Đông không biết nghĩ tới cái gì, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa. Sau khi xác nhận xong, sắc mặt anh tái nhợt, trong lòng có cảm giác sợ hãi chưa từng có.
- Mau đi tìm đi, đừng để bọn họ tìm ra cô ấy trước, nhanh lên!
Dặn dò xong anh cũng nhanh chóng lên xe, lái thẳng đến vùng ngoại ô thành phố.