Bước chân Tạ Tự Bạch khựng lại, đồng tử co rút.
"Gâu —!"
Chú chó đột nhiên sủa lên một tiếng rất lớn.
Nhân lúc Tạ Tự Bạch còn đang ngẩn người vì tiếng sủa, nó nhanh chóng giơ chân đá về phía đám bóng đen đang quấn lấy nhau.
Mấy cái bóng như bị va chạm, áp sát mặt đất bay ngược ra ngoài.
Tạ Tự Bạch sau khi hoàn hồn cũng phản ứng rất nhanh.
Cậu ba bước gộp làm hai chạy tới, không kịp nhìn kỹ xem đó là thứ gì đã ôm chầm lấy chú chó, nhìn chằm chằm vào nơi những cái bóng biến mất, sắc mặt khó coi: "Bình An, em không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Gâu ư ư."
Chú chó dụi đầu vào ngực cậu, dường như đang an ủi thanh niên rằng nó không sao.
Nhưng nếu Tạ Tự Bạch cúi đầu xuống, sẽ nhìn thấy một khuôn mặt chó đầy chột dạ và căng thẳng của chú ta.
May là Tạ Tự Bạch không nhìn biểu cảm của chú chó.
— Cậu lựa chọn trực tiếp tiến lên.
"Bình An, đợi anh ở đây một chút."
Nếu là trước đây, Tạ Tự Bạch sẽ không lỗ mãng như vậy.
Nhưng Bình An sống ở đây, mà cậu sắp phải đi làm, nhất định phải giúp chú chó loại bỏ nguy hiểm trước.
Nhìn mấy cái bóng kia hành động nhanh nhẹn, vóc dáng nhỏ nhắn, chắc là thú hoang cỡ nhỏ.
Để phòng hờ, Tạ Tự Bạch nhặt một cây gậy nhựa trên mặt đất để phòng thân.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng tiến về phía trước của thanh niên, chú chó sợ đến mức suýt chút nữa thì xù lông.
Nó vội vàng liên tục giải phóng hơi thở tạo áp lực đối với những hồn ma đang ẩn nấp trong ngõ sâu kia, hung dữ cảnh cáo chúng phải trốn cho kỹ, không được để thanh niên phát hiện ra một chút bất thường nào.
Lũ mèo chó nào dám cãi lời, thu lại nanh vuốt, co rúm lại thành một cục cỡ bằng cây nấm, nấp trong bóng cây râm mát và bóng râm của các tòa nhà, run rẩy cuống cuồng giả làm chim cút.
Khi Tạ Tự Bạch tìm kiếm mấy vòng mà không tìm thấy gì, cả hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ mình lại nhìn nhầm?" Tạ Tự Bạch vỗ trán.
Gần đây cậu hay nghi thần nghi quỷ, hay là cuối tuần đi khám bác sĩ xem sao.
Vì nấn ná mất thời gian, Tạ Tự Bạch thậm chí còn không kịp vuốt ve an ủi chú chó, chỉ kịp mở hộp thức ăn đặt bên cạnh ổ của nó rồi vội vàng chạy nhanh đến công ty.
Sau khi cậu đi, những hồn ma rụt rè thò đầu ra từ trong bóng tối, tò mò tiến lại gần hộp thức ăn đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn kia.
Những con mèo hoang, chó hoang chết ở khu vực này, thức ăn ngon nhất cả đời chúng chính là thức ăn thừa trong thùng rác, trước giờ chưa từng thấy món nào ngon như thế.
Chúng không thể ăn trực tiếp, chỉ có thể hít hà mùi hương.
Tuy rằng cách ăn này sẽ khiến thức ăn trở nên vô vị như thạch cao, nhưng dù sao cũng có cái mà ăn.
Tiếc là con chó làm Vương của đám hồn ma không có ý định chia sẻ thức ăn.
"Grừ!" Đây là của tao, cút hết cho tao!
Một tiếng gầm gừ lạnh lùng như băng khiến tất cả lũ mèo chó sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Chú chó dùng đuôi bảo vệ hộp thức ăn, đợi đến khi đám hồn ma chạy sạch sẽ, mới khịt mũi hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ngửi ngửi, rồi quý trọng liếʍ láp.
Một tiếng sau.
Tạ Tự Bạch đến dưới lầu công ty, tiện đường ghé vào quán bên cạnh mua bữa sáng.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên mặt tròn trịa, do Tạ Tự Bạch thường xuyên đến quán bà ấy ăn nên hai người cũng quen mặt nhau.
Thấy thanh niên từ xa chạy tới, bà ấy thành thạo chọn mấy chiếc bánh quẩy vừa mới chiên xong, cho vào túi cùng với sữa đậu nành.
Đột nhiên mắt bà ấy sáng lên, kinh ngạc như phát hiện ra châu lục mới: "Thằng nhóc này hóa ra lại đẹp trai như vậy? Trước giờ sao dì không nhận ra nhỉ."
Sự kinh ngạc trong mắt bà chủ là thật, nhưng Tạ Tự Bạch cũng không nghĩ nhiều.
Gương mặt cậu ngày thường vẫn vậy, sáng nay soi gương cũng không thấy có gì khác lạ, cậu chỉ đó xem như lời chào hỏi thông thường, mỉm cười nói: "Có lẽ là tối qua ngủ ngon, nên trông có tinh thần hơn ạ."
"Hôm nay bà chủ cũng xinh đẹp như mọi ngày, sắc mặt rất tốt, bình thường dì dùng mỹ phẩm hiệu gì vậy ạ?"
Bà chủ xua tay: "Dì làm nghề ăn uống, bận từ sáng đến tối, người lúc nào cũng ám mùi dầu mỡ, làm gì dùng mỹ phẩm chứ, con cứ khéo nịnh dì."
Miệng bà ấy thì cằn nhằn, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ vui mừng, tay cầm đũa không ngừng, gắp thêm một chiếc bánh quẩy cho vào túi.
"Người trẻ tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút. Nhớ quảng cáo giúp dì đấy nhé."
Tạ Tự Bạch cũng không từ chối, cong mắt nhận lấy: "Cảm ơn bà chủ, nhất định phải làm rồi ạ."
Tạm biệt bà chủ tiệm, Tạ Tự Bạch trở về công ty chấm công đi làm.
Kết quả vừa bước vào cửa đã bị dọa cho giật mình.
Cậu đến cũng không tính là muộn, nhưng trên bàn làm việc đã chật kín người, ngã trái ngã phải nằm vật vờ trên bàn, cả người như tỏa ra luồng khí đen như sắp chết.
Tạ Tự Bạch có hơi sững sờ.