Chương 5

"Thực ra em không ghét anh, đúng không?"

Trải nghiệm kỳ ảo ly kỳ trước đó, đã bị Tạ Tự Bạch quy kết là giấc mơ khi cậu mệt mỏi quá nên ngã xuống đất.

Có lẽ chú chó xuất hiện sau khi cậu ngất đi, không những không bỏ đi mà còn ngồi canh cậu tỉnh lại, sao có thể không khiến Tạ Tự Bạch cảm động cho được?

Cậu lại một lần nữa dịu dàng lên tiếng mời: "Chó ngoan, đi theo anh nhé."

Chú chó rõ ràng không quen được người ta ôm, trong lúc Tạ Tự Bạch nói chuyện, nó còn giãy dụa vài cái.

Sau đó không biết có phải chìm đắm trong hơi ấm của thanh niên hay không, dần dần không còn cựa quậy nữa.

"Em đi theo anh, anh đảm bảo mỗi ngày sẽ chải lông, tắm rửa cho em, cho em ăn no mặc ấm, sạch sẽ, không để em phải chịu đói."

Tạ Tự Bạch nói: "Nhà anh tuy không lớn, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, để tương lai chúng ta cùng nhau ở nhà lớn. Nếu em luyến tiếc nơi này, đợi công việc bận xong, anh sẽ cùng em đến đây, đến lúc đó sẽ không còn ai đuổi mắng em nữa, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Những lời này, đều là lời thanh niên chôn giấu trong lòng, vẫn luôn muốn nói với chú chó.

Một khi đã mở lời thì không nhịn được lải nhải nói rất nhiều.

Chú chó không hề tỏ vẻ khó chịu, ngẩng đầu, tựa vào l*иg ngực gầy gò nhưng rắn chắc của Tạ Tự Bạch, tai thỉnh thoảng lại động đậy một chút, như thể đang lắng nghe rất chăm chú.

Giọng nói êm tai, dịu dàng, cố ý hạ thấp để phù hợp với thính lực nhạy cảm của chú chó, lời nói vô hình như truyền đến hơi ấm thực sự.

Thế nhưng cuối cùng, cho đến khi thanh niên nói xong, chú chó vẫn không đồng ý.

Nó quay đầu, thoát khỏi vòng tay thanh niên, chui vào chiếc thùng nhựa ẩn mình trong bụi cây.

Chiếc thùng nhựa không lớn, vừa đủ chứa thân hình gầy gò của chú chó, phần trên bị hở, nằm nghiêng trên mặt đất, miễn cưỡng có thể làm ổ.

Mọi khi ngủ, chú chó đều co lại nằm trong này, không biết có phải sợ vi khuẩn trên người nó hay không mà bà cụ cũng không nhặt chiếc thùng này đi.

Tạ Tự Bạch thở dài, tiếc nuối nhưng không nản lòng, bởi vì cậu biết chú chó vẫn còn ở đây, sau khi tan làm, cậu có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.

Cậu ngồi xổm trước thùng nhựa, chú chó cũng không trốn tránh, nhìn chằm chằm vào cậu.

Cho đến khi Tạ Tự Bạch cởϊ áσ ra, bọc lấy thân hình chú chó: "Tối nay lạnh như vậy, đắp vào sẽ ngủ ngon hơn."

Cậu không thiếu gì một chiếc áo, mà một chú chó chịu ở bên cạnh cậu lúc cậu bất tỉnh là thật sự rất hiếm thấy.

Cậu thật sự rất thích chú chó này.

Lúc này, chú chó cũng ngây người.

Bên trong chiếc áo vẫn còn hơi ấm, thoang thoảng một mùi sữa tắm hương cỏ cây.

Chú chó nhịn không được cúi đầu ngửi nhẹ, nghe thấy Tạ Tự Bạch lại nói: "Tuy em không đi theo anh, nhưng chúng ta coi như đã quen biết, không thể cứ gọi em là chó mãi được... Anh gọi em là Bình An được không?"

Chú chó bị bỏ rơi từ nhỏ, không có tên. Tạ Tự Bạch luôn cảm thấy chú chó hiểu được tiếng người, vì vậy mới nghiêm túc thương lượng với nó.

Trong lời nói này thực ra ẩn chứa một chút tâm tư, bởi vì tình cảm khi đặt tên là tương hỗ.

Không chỉ con người sẽ để tâm đến chú chó, mà chú chó khi nghe thấy có người gọi tên mình, nó sẽ biết là ai đang gọi nó, lâu dần sẽ hình thành bản năng ỷ lại một cách vô thức.

"Bình An, Bình An ngoan."

Tạ Tự Bạch xoa đầu chú chó, cong đôi mắt như ngọc, dịu dàng thì thầm cầu nguyện.

"Năm năm tháng tháng, bình an vô sự. Thân thể khỏe mạnh, phúc lộc dồi dào."

Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng sấm rền, trong không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, dự đoán không bao lâu nữa sẽ có mưa to.

Tạ Tự Bạch đột nhiên đứng dậy, cảm thấy hình như mình quên mất việc gì đó.

Chết rồi, còn quần áo trên ban công!

"Không được, anh phải về nhà nhanh, mai gặp lại nhé Bình An—"

Tạ Tự Bạch nhặt chiếc cặp công văn rơi trên đất lên, nhấc chân chạy.

Năm giây.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Chú chó từ lúc Tạ Tự Bạch đặt tên cho nó cũng đã đứng bất động, lúc này lại đột nhiên như phát điên, lao nhanh ra khỏi thùng nhựa.

Bốn chân gầy gò chạy hết tốc lực, kéo theo một đường tàn ảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cách đó không xa, sợ rằng chỉ cần một giây thôi cũng sẽ lạc mất.

Sắp sửa lao ra khỏi đầu hẻm, một luồng sức mạnh vô hình kéo chú chó lại, khiến nó ngã nhào xuống đất.

Lúc này, Tạ Tự Bạch đã chạy khuất khỏi góc đường, cách đầu hẻm một khoảng.

Nghe thấy tiếng động nhỏ, cậu như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì.

"Hôm nay mình bị làm sao thế này?" Tạ Tự Bạch bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, tiếp tục chạy.

Phía sau, chú chó loạng choạng đứng dậy, lại bò ra mép hẻm nhỏ, ngây ngốc nhìn ra ngoài.

Trên cổ nó từ từ hiện ra một vòng vết thương đen sạm.

Chú chó không có ai để chờ đợi, cũng không phải luyến tiếc quá khứ, càng không phải là kẻ cuồng ngược đãi muốn ở lại nơi bị ghẻ lạnh này.

Nó chỉ là bị hai kẻ xấu dùng bùa chú đeo vào chiếc vòng cổ và dây xích vô hình, đến chết cũng không thể rời đi.

"Ư ư—"

Nhìn thấy bóng dáng Tạ Tự Bạch sắp sửa biến mất ở cuối đường, chú chó sốt ruột thở hổn hển, móng vuốt cào đất, cơ thể run rẩy nghẹn ngào, thậm chí còn không nhận ra mình đang phát ra tiếng kêu ư ử đầy tủi thân.

Nó không nỡ để người này rời đi.