Chương 4

Lời còn chưa dứt, trước mắt hai người đồng thời tối sầm, nôn ra mấy ngụm máu đen đặc quánh như nhựa đường.

Tiếp theo là cơn đau xé ruột xé gan, hành hạ bọn họ sống không bằng chết, tiếng kêu thảm liên tục vang lên.

Bàn ghế bị xô ngã, ly rượu trên tay rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh lẫn với rượu bắn tung tóe, trong phòng nhất thời hỗn loạn một mảng.

Hai người gian nan bò dậy, mặt cắt không còn chút máu, trong mắt đầy sự kinh ngạc sợ hãi, nào còn thấy đâu cái vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Tên đàn ông trung niên sợ hãi chất vấn: "Thằng trời đánh đó rốt cuộc đã làm gì vậy!? Cậu ta không phải là người thường sao, tại sao chúng ta lại bị phản phệ!?"

Ông ta nghĩ mãi không ra, ngược lại vì cơn giận sục sôi, lại nôn ra một mồm máu đen.

Hình ảnh chuyển sang phía một người một chó bên này.

Từ lúc chó hoang tắt thở đến khi khôi phục sức sống một cách kỳ diệu, đại khái là khoảng ba phút, trong khoảng thời gian đó Tạ Tự Bạch ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhìn thấy chó hoang rốt cuộc cũng có tinh thần, trái tim treo lơ lửng trên cổ họng cậu rơi trở lại chỗ cũ, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng.

Cậu chợt nảy ra một cảm giác hoang đường "Mình đang nằm mơ sao".

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đầu tiên là trong đầu cậu xuất hiện một giọng nói kỳ lạ, giọng nói đó bảo cậu nhanh chóng về nhà. Sau đó, cậu nhìn thấy chú chó bị tạt axit, nửa người đã bị ăn mòn nghiêm trọng.

Mắt thấy chú chó sắp tắt thở đến nơi, nhất định phải lập tức làm gì đó, đầu óc cậu nghĩ ra một chiêu hiểm, cho chú chó đang đói meo móc uống máu.

Điều kỳ diệu là, chú chó thực sự đã chết đi sống lại trước mắt cậu.

...Cái quái quỷ gì thế này, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy!

Quá mức khϊếp sợ, khiến đầu óc Tạ Tự Bạch chậm chạp hơn mấy phần, ngây ngốc "nhìn nhau đắm đuối" với chú chó.

Chú chó ngẩng đầu nhìn cậu, nó chỉ còn một con mắt, hiện lên một màu đỏ tươi như máu, nhưng lại có một sự ôn hòa khó tả, như thể ngàn lời muốn nói đều ngưng tụ trong ánh mắt này.

Cho đến khi Tạ Tự Bạch ngất xỉu.

Có lẽ là do mất máu quá nhiều, đầu óc thanh niên choáng váng một trận, cảnh vật trước mắt trở nên hư ảo, tầm nhìn rơi xuống nhanh chóng.

Nhưng cậu không ngã xuống mặt đất lạnh cứng, chú chó dựa lại gần, thân thể gầy yếu bị thương đột nhiên trở nên rất có lực, vững vàng đỡ lấy cậu.

Không, chờ đã.

Phải... phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện.

Tạ Tự Bạch nhìn chằm chằm vào phần mặt bê bết máu của chú chó, cố gắng mở to mắt.

Cậu muốn bò dậy, nhưng rốt cuộc không chống lại được cơn mệt mỏi ập đến, hàng mi run rẩy như cánh bướm chậm chạp khép lại.

...

Không biết qua bao lâu.

Tạ Tự Bạch bị một chiếc lưỡi ấm áp mềm mại liếʍ tỉnh.

Cậu mở mắt ra nhìn thấy một cái mặt chó lành lặn, mơ màng chớp chớp mắt.

Ký ức trước khi ngất xỉu ập đến như sóng biển, khiến cậu giật mình ngồi bật dậy, không thể tin nổi mà véo véo mặt chú chó.

Tuy lông vẫn xù xì như vậy, thân hình vẫn gầy gò như vậy, nhưng lại không hề nhìn thấy một vết thương nào.

"Chuyện gì vậy? Em không sao... thực sự không sao rồi! Sao có thể như vậy?"

Nhận ra lời nói của mình có hơi kỳ quặc, Tạ Tự Bạch vội vàng sửa lời: "Không đúng, không sao là tốt rồi mới đúng."

Nhìn thấy vẻ vừa lo lắng vừa vui mừng chân thành trên mặt Tạ Tự Bạch, mặt chú chó không thay đổi nghiêng đầu, bắt đầu vẫy đuôi.

Không lâu sau, Tạ Tự Bạch phát hiện xung quanh có gì đó không đúng.

Trên mặt đất ngoại trừ một lớp bụi, rải rác đá vụn và túi nilon bị dẫm bẹp ra, không có một chút vết máu nào.

Tạ Tự Bạch tập trung tinh thần, xắn tay áo mình lên một phát.

Da trên cổ tay trắng nõn lành lặn, không có dấu răng và vết thương do bị cắn.

Cậu lại vội vàng lấy điện thoại ra, xem giờ, 00:44.

"... Mình là mệt đến mức đầu óc lẫn lộn rồi, hay là đang mộng du?"

Tạ Tự Bạch không hiểu lẩm bẩm.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có thứ gì đang cọ vào bắp chân mình, lông cứng như rơm, còn có xương nhô lên.

Cúi đầu nhìn, quả nhiên là chú chó.

Dường như đây là lần đầu tiên chú chó học cách thân cận với con người, động tác rất vụng về.

Tính cách của nó luôn khó gần, lạnh lùng, cọ xát chưa được mấy cái, thấy vẻ mặt Tạ Tự Bạch không thể tin nổi nhìn nó chằm chằm thì sững người.

Lại cúi đầu nhìn, thấy móng vuốt bẩn thỉu và thân hình gầy gò của mình, tưởng Tạ Tự Bạch cũng giống những người khác, chê nó bẩn và xấu xí, bèn không được tự nhiên lùi lại vài bước.

Ai ngờ, lần thở ra tiếp theo Tạ Tự Bạch đã không kìm lòng được nhào tới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm chầm lấy nó.

"Vừa rồi em đang cọ vào anh sao?"

Chú chó vốn đang ủ đột suýt chút nữa thì bị dọa cho kêu lên.

Không trách Tạ Tự Bạch lại kích động như vậy.

Trước đó cậu đã cố gắng thân cận với chú chó đến mười mấy lần, nhưng đối phương đều tỏ ra lạnh lùng, chạm cũng không cho chạm vào, cũng không ăn thức ăn của bất kỳ ai cho.

Vậy mà bây giờ, chú chó vốn không thích người lạ, có tính phòng bị rất cao lại chủ động cọ xát vào cậu, đây là bước tiến vượt bậc cỡ nào!