Tạ Tự Bạch lắc đầu, tự giễu bản thân đa nghi đa cảm: "Được rồi, về nhà nhanh lên, mai 7 giờ mình phải dậy sớm, nên 1 giờ sáng phải đi ngủ liền mới được."
【 Phải đến công ty quẹt thẻ trước 8:00 sáng, làm việc tại vị trí từ 9:00 đến 12:30, sau đó ăn trưa ở cửa sổ thứ hai của nhà ăn công ty, thứ năm thì đến cửa sổ thứ ba, nghỉ trưa nửa tiếng, 13:30 tiếp tục làm việc. 】
Ý nghĩ trong đầu lại vang lên.
Tạ Tự Bạch theo bản năng tiếp tục suy nghĩ trong lòng.
Nếu có dự án phát sinh, cần tăng ca đến 21:00, rất hiếm khi phải trì hoãn đến 22:10, cuối cùng sẽ bắt chuyến xe buýt cuối cùng lúc 22:30.
【 Về đến nhà trước 24:00, tắm 15 phút, sấy tóc 3 phút, uống 1 hộp sữa bò có đường. 】
5 phút là vào giấc, chuông báo thức reo lúc 6:30, tắt chuông báo thức rồi ngủ thêm 20 phút, 6:50 chuông báo thức lại reo lần nữa, tiếp tục nằm trên giường thêm một lúc.
【 Nghe thấy chuông báo thức lúc 7 giờ, thức dậy đúng giờ. 】
Đến công ty quẹt thẻ lúc 8:00, làm việc tại vị trí từ 9:00 đến 12:30, ngày mai là thứ tư, phải ăn trưa ở cửa sổ thứ hai của nhà ăn công ty.
【 Chạy hết tốc lực về nhà, vẫn có thể kịp về nhà trước 24:00, tắm 15 phút, sấy tóc 3 phút, uống 1 hộp sữa bò có đường. 】
Mây đen che phủ bầu trời đêm, bóng tối len lỏi bao trùm lấy mảnh đất này. Đường phố về đêm vắng tanh, không nghe thấy một tiếng người.
Tiếng xe cộ ồn ào từ xa, tiếng côn trùng bên tai, dường như đang dần xa khuất, chỉ còn lại tiếng thở nông từ trong ổ bụng.
Nâng lên hạ xuống.
Ánh mắt Tạ Tự Bạch nhìn xa xăm, toát lên vẻ trống rỗng vô hồn, chậm rãi di chuyển mũi giày đang hướng về phía con hẻm u tối.
Như thể những bánh răng lỏng lẻo bị ép buộc trở về vị trí ban đầu, động tác của cậu càng trở nên trôi chảy tự nhiên, không còn một chút gượng gạo nào nữa.
Đột nhiên, một tiếng chó sủa yếu ớt từ sâu trong con hẻm vọng ra.
"Gâu..."
Bước chân của Tạ Tự Bạch bỗng khựng lại.
Cậu nhanh chóng quay đầu, không chút do dự, sải bước trở lại đầu ngõ.
Trong lúc này, cơn đau đầu lại ập đến, dữ dội hơn, như muốn xé toạc đầu cậu ra, nhưng Tạ Tự Bạch căn bản không còn tâm trí nào để ý đến nữa.
Ở khúc quanh của con hẻm, một móng vuốt gầy guộc run rẩy thò ra, móng vuốt cào cấu mặt đất, cố gắng bò ra ngoài, rất nhanh sau đó lộ ra một thân hình đầy lông lá.
Là con chó hoang đó!
Trông nó còn gầy hơn trước, da bọc xương, xương sườn nhô ra ngoài.
Điều đáng sợ hơn là, nửa mặt và cơ thể của con chó dường như đã bị một loại chất lỏng nào đó ăn mòn, lông rụng hết, lộ ra phần thịt thối rữa màu đỏ sẫm, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng.
Không biết bằng nghị lực gì mà nó có thể lê thân thể đầy vết thương xuất hiện trước mặt Tạ Tự Bạch.
Máu nhuộm đỏ cả hốc mắt con chó, giống như nước mắt máu chảy dài xuống.
Một bên mắt máu thịt be bét đã bị hoại tử, còn bên mắt còn lại thì run rẩy điên cuồng, sợ hãi, tuyệt vọng, nhìn về phía Tạ Tự Bạch từ xa.
Như thể đang nói.
—— Cứu nó với.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau với con chó hoang, cơn đau trong đầu Tạ Tự Bạch tăng lên dữ dội, gần như khiến cậu ngất xỉu, cả lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiếng lòng vừa mới bị đè nén, lại một lần nữa như ma xui quỷ khiến hiện lên.
【 Thỉnh thoảng tan làm tôi sẽ đi qua con hẻm đó, ở đầu hẻm có một con chó hoang nằm đó. 】
Không đúng, không nên nói là tiếng lòng của cậu!
Giọng nói đó lạnh lùng trống rỗng, kỳ quái dị thường, thuật lại một cách đều đều những gì đang diễn ra, giống như máy nhắc tuồng ở hiện trường sân khấu.
【 Tôi tiếp xúc với con chó hoang một thời gian, phát hiện nó không hung dữ như lời người dân nói, ngược lại rất hiền lành. Nhưng không biết vì sao người dân xung quanh lại đối xử với nó đầy ác ý, trẻ con thì ném đá, người lớn thì dùng gậy đánh đuổi. 】
【 Thông thường, động vật hoang dã trong một khu vực sẽ tự giác phân chia con đầu đàn, con chó này chính là chó đầu đàn ở khu vực này. Nhưng một ngày nọ, tất cả chó mèo dưới trướng nó bỗng nhiên phát bệnh dịch, cắn xé nó. 】
【 Đội bắt chó đến, trước mặt nó đánh chết tất cả chó mèo mắc bệnh, chỉ để lại nó với đầy thương tích. Từ đó về sau, người dân càng trở nên quá đáng, lấy ná cao su bắn vào mắt chó, cầm dao gọt hoa quả cười ha hả chơi trò săn chó, đặt bẫy chuột và đủ loại bẫy ở nơi con chó thường xuyên lui tới. 】
【 Cuối cùng, nó bị người ta hắt axit vào mặt, nằm thoi thóp trong góc hẻm. 】
Giọng nói tiếp tục cất lên đều đều, không chút xao động, như một nhát búa đóng chặt số phận bi thảm của chú chó hoang.
【 Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, bận tối mắt tối mũi vì công việc mới vất vả lắm mới xin được, chẳng để ý gì đến tai ương ập đến với con chó hoang kia. 】
【 Khi con chó thoi thóp, gắng gượng nhìn về phía đầu ngõ, đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện phải về nhà thật nhanh, vội vàng chạy vụt qua trước mặt nó. 】
【 Và hôm nay, con chó đó sẽ chết. 】
Không!
Tạ Tư Bạch gào thét phản bác trong lòng, phẫn nộ, chống cự lại sức mạnh áp bức, muốn ép cậu phải cam mệnh chấp nhận hiện thực.
Cũng chính lúc này, trong đầu cậu vang lên tiếng vỡ vụn.
Rắc.