Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Thanh Nhiên nhìn ra tên đầu đinh có ý đồ xấu, trái tim run lên, theo bản năng chắn trước mặt Tạ Tư Bạch: "Anh muốn làm gì?"

Nghiêm Nhạc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mang theo uy nghiêm không cho phép phản bác: "Muốn làm gì thì nhịn cho tôi! Cho dù sự thật có đảo ngược thì NPC này cũng là nhân vật quan trọng mà Quỷ Vương để ý, còn có giá trị lợi dụng."

Tên đầu đinh bị ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Nhạc nhìn chằm chằm, trong lòng run lên, nhưng lại nổi nóng vì bản thân vậy mà lại sợ hãi hắn ta, bất mãn nói: "Vậy cũng không thể cứ để như vậy, dù sao cũng phải có chút thủ đoạn khống chế tên này, nếu không đến lúc đó NPC này ngáng chân chúng ta thì sao?"

"Được, vậy anh đi đi, tôi nhớ anh có đạo cụ loại khống chế mà."

Nghiêm Nhạc rất dứt khoát, còn bảo Hứa Thanh Nhiên tránh đường, ngược lại khiến tên đầu đinh muốn gây sự phải dừng bước: "Tại sao lại là tôi đi, sao mấy người không đi đi?"

Những người chơi khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Đây không phải là nói nhảm sao, đã nói Tạ Tư Bạch được Quỷ Vương che chở rồi, ai mà muốn làm kẻ thứ hai bị trả thù như Tiêu Nguyên chứ?

Tên đầu đinh cũng nghĩ đến chuyện này, nhất thời đi cũng không được, không đi cũng không được, vẻ mặt gã méo mó vô cùng xấu hổ.

Dưới sự sắp xếp của Nghiêm Nhạc, người chơi chia thành từng nhóm hai người đi điều tra, nhưng số lượng oan hồn trong lò mổ này đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Đám oan hồn lại tràn đến, khí thế càng thêm hùng mạnh, những người chơi ban đầu ở lại cũng bị gọi đi hỗ trợ, chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Nhiên ở lại chăm sóc Tạ Tư Bạch.

Cũng chính lúc này, Tạ Tư Bạch chậm rãi "tỉnh" lại.

"Ah, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!" Hứa Thanh Nhiên rất vui mừng.

Tạ Tư Bạch chống trán ngồi dậy, khóe mắt liếc thấy nữ sinh này bỏ thứ gì đó vào cốc, cậu thản nhiên quay đầu nhìn về phía khung cửa sổ tối mờ bên ngoài, kinh ngạc kêu lên: "Ôi trời, sắp tối rồi, tôi ngủ bao lâu vậy?"

Hứa Thanh Nhiên nghe tiếng quay đầu lại.

Trong nháy mắt, mấy sợi âm hồn xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh Nhiên, lặng lẽ đổi chỗ hai cốc nước.

"Không sao, anh bị thương mà, ngủ nhiều một chút sẽ tốt cho việc nghỉ ngơi hơn."

Hứa Thanh Nhiên cười nói, ánh mắt rơi vào cốc nước đã bỏ thêm thứ gì đó trong tay, nụ cười khựng lại, nhớ tới lời dặn dò của Nghiêm Nhạc trước khi đi, cô ta không khỏi mím môi.

Bên trong bỏ thuốc an thần không màu không mùi. Đối với người mệt mỏi, bị thương thì hiệu quả tăng gấp đôi. Để Tạ Tư Bạch tiếp tục hôn mê là biện pháp khống chế tốt nhất mà bọn họ nghĩ ra.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Nhiên mỉm cười đưa cốc nước cho Tạ Tư Bạch: "Đây, anh uống chút nước trước đi."

Tạ Tư Bạch nhấp một ngụm nước, thấy Hứa Thanh Nhiên cũng thuận thế uống theo, cậu lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau, có phải bọn họ lại đang chiến đấu với... với những oan hồn đáng sợ đó không? Các người rốt cuộc là ai?"

"Chúng tôi là người chơi."

Thấy Tạ Tư Bạch nghi ngờ ngẩng đầu lên, Hứa Thanh Nhiên phì cười, trên mặt mang theo vẻ vui nhanh như trêu chọc cậu thành công, lại dường như ẩn chứa sự chế giễu đối với thực trạng hiện tại: "Thôi, cho dù tôi nói cho anh biết thì có ích gì, các anh cũng không thể "nghe thấy"."

Ngay khi nãy, giọng nói của Hứa Thanh Nhiên lọt vào tai Tạ Tư Bạch đã lập tức biến thành một câu nói khác: "Chúng tôi chỉ là một nhóm khách đi đường."

Nhưng cô ta không biết, cùng lúc đó, trong đầu Tạ Tư Bạch lại vang lên giọng nói tương tự.

[Tôi nghe thấy cô ta nói, bọn họ là người chơi.]

Tất cả người chơi đều biết, thân phận của bọn họ không thể đề cập với người trong phó bản, một số lời nói tiết lộ sự thật sẽ bị hệ thống bóp méo, trở nên không đầu không đuôi.

Cho nên dù có NPC ở đó, bọn họ nói chuyện cũng không hề kiêng kỵ.

Ví dụ như lúc nãy Tạ Tư Bạch hôn mê, không ai xác định cậu có thật sự hôn mê hay không, dù sao cậu cũng "không nghe thấy".

Nhưng bọn họ không biết, một kẻ dị loại xuất hiện giữa chừng, không chỉ có thể nghe được cuộc trò chuyện thực sự của bọn họ mà còn hoàn toàn nhận ra thân phận của bọn họ.

Nhìn Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn không hề hay biết, Tạ Tư Bạch ra vẻ đa sầu đa cảm nói: "Khách đi đường... Nếu có nơi ở cố định thì làm gì cần phải chạy đông chạy tây với đủ loại người chứ?"

Đôi mắt thanh niên tràn đầy thương xót, như thể nhìn thấu trái tim bất an, chịu đủ sóng gió của Hứa Thanh Nhiên, ẩn chứa ma lực khiến người ta thổ lộ sự thật: "Nếu Thanh Nhiên muốn tâm sự, tôi sẵn lòng lắng nghe."
« Chương TrướcChương Tiếp »