Đúng lúc này gã béo xuất hiện, gã ta như thể nhìn thấy vị cứu tinh, miệng cứ lẩm bẩm những lời cảm ơn rối rít: "Các vị cao nhân, may mà có các vị ra tay tương trợ, nếu không thì chỗ của tôi đã xong thật rồi!"
Người đàn ông mặt lạnh thu hồi ánh mắt đang đánh giá Tạ Từ Bạch, dò xét nhìn về phía gã béo: "Ông là?"
"Tôi là chủ lò mổ này, đã bị đám quỷ đó quấy rầy rất lâu rồi." Gã buồn bã nói, quay sang Tạ Từ Bạch, lo lắng: "Liên quan đến thần thánh quỷ quái thì có đến bệnh viện cũng vô ích thôi. Cậu này mau vào trong nghỉ ngơi đi."
Trong ấn tượng của gã béo, Tạ Từ Bạch căn bản không quen biết gã, tự cho rằng chỉ cần nở nụ cười thân thiện là có thể lừa gạt được đối phương.
Nào ngờ Tạ Từ Bạch đã sớm nhận ra gã, dễ dàng nhìn ra dưới vẻ ngoài chất phác thật thà kia ẩn giấu một khuôn mặt đầy ác độc và thù hận.
"Không cần phiền phức đâu, tôi phải về nhà trước đã, mai còn phải đi làm…" Chưa nói hết câu, Tạ Từ Bạch cố gượng dậy nhưng lại loạng choạng suýt ngã.
Những người chơi khác hoảng sợ, nhao nhao khuyên nhủ: "Công việc quan trọng hay mạng sống quan trọng hơn hả?" "Đúng vậy, cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đi làm." "Tiền thuốc men còn đắt hơn tiền lương nhiều đấy."
"Cảm ơn, đây là lần đầu tiên có nhiều người quan tâm đến tôi như vậy." Tạ Từ Bạch tỏ vẻ cảm động, lời nói ra đều thể hiện sự thân thiết với bọn họ.
Làm sao người chơi phản bác được, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt ôn hoà.
Gã béo nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc. Gã đã theo dõi Tạ Từ Bạch một thời gian, biết đối phương và nhóm người này chỉ mới quen biết, không ngờ mới kết bạn mà đã có tình cảm sâu đậm như vậy.
Điều này khiến gã vốn định trực tiếp ra tay với Tạ Từ Bạch lập tức trở nên có hơi kiêng dè.
Nhưng gã nhất định không thể bỏ qua cho đối phương. Con ngươi gã béo đảo một vòng, đột nhiên nhiệt tình nói: "Các vị cao nhân hình như mới đến đây không lâu, không biết đã có chỗ nào để ở chưa, hay là đến nhà tôi đi, trong lò mổ rất rộng rãi, có thể cung cấp chỗ ở và thức ăn nước uống miễn phí."
Người đàn ông mặt lạnh thấy gã tha thiết giữ lại thì cũng thử thăm dò: "Là bởi vì chúng tôi đã giúp ông trừ khử những oan hồn đó à?"
"Các vị đã giúp tôi giải quyết vấn đề lớn như vậy, nhất định phải cảm tạ các vị cho thoả đáng." Gã béo bùng nổ tài diễn xuất, mỡ trên mặt rung lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Thực ra, tôi còn một chuyện muốn nhờ vả."
Có người nói như vậy thì thường là dấu hiệu của việc cốt truyện được hé lộ. Mấy người chơi lập tức trở nên hứng thú: "Ông cứ nói."
Gã béo nói: "Tôi muốn nhờ các vị giúp tôi trừ khử tên Quỷ Vương đang gây họa cho mọi người ở vùng này."
...
Bước vào lò mổ, dù xưởng đã ngừng hoạt động từ lâu nhưng bên trong vẫn tràn ngập một mùi tanh hôi khó chịu, khiến người ta vô thức nhíu mày.
Tạ Tự Bạch được Hứa Thanh Nhiên dìu nằm xuống giường, vẻ yếu ớt khiến người ta không có cách nào đề phòng.
Người đàn ông mặt lạnh không vạch trần ngay, mà giả vờ nghi ngờ hỏi gã béo: "Ông nói khu vực này có Quỷ Vương xuất hiện?"
"Đúng vậy." Gã béo lau mặt, ra vẻ than thở khóc lóc: "Con Quỷ Vương đó vốn là chó hoang ở gần đây, lúc còn sống nó vô cùng hung dữ, đã cắn bị thương không ít người. Mọi người đã tìm mọi cách, vất vả lắm mới loại bỏ được mối nguy hại đó, nào ngờ mệnh cách của nó đặc biệt, trời sinh đã mang sát khí, sau khi chết lại hóa thành ác quỷ tiếp tục gây họa, đến nay đã có không dưới mười người gặp nạn!"
"Tôi thấy các vị đều có năng lực phi phàm, đối phó với những hồn ma hung ác chắc chắn không thành vấn đề, nên mới cầu xin mọi người giúp đỡ. Các vị yên tâm, một khi tai họa được loại bỏ, tôi sẽ hậu tạ xứng đáng, sẽ không để các vị cao nhân phải làm việc không công."
Mấy người chơi nhìn nhau, không ai nói tin hay không tin.
Người đàn ông mặt lạnh nheo mắt, hỏi gã một vấn đề sắc bén: "Không bằng ông nói cho tôi biết trước đã, tại sao nhà ông lại xuất hiện nhiều oan hồn như vậy?"
Gã béo bất lực nói: "Làm nghề mổ thịt, trên tay sao có thể tránh khỏi việc dính phải oán khí?"
Nhưng người đàn ông vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào gã.
Nhìn một lúc, nhìn đến nổi gã béo cũng chột dạ, lúc này gã mới mấp máy môi: "Thật ra... Haiz! Nếu tôi nói thật với mọi người thì mọi người có thể hứa là không nói ra ngoài được không?"
Các người chơi đồng loạt đồng ý, thề son sắt sẽ giữ kín như bưng.
Thế là gã béo ấp úng nói ra "sự thật".
"Thú hoang ở đây trước kia từng bị bệnh dại, để phòng ngừa có mối hoạ về sau, đội bắt chó đã bắt hết tất cả chó mèo bị dại lại, nhưng lại không thể nào gϊếŧ chúng ngay trước mặt người dân được... Những người đó sẽ làm ầm ĩ lên, nói cái gì mà tàn nhẫn, máu lạnh, đúng là nhảm nhí! Mạng của súc sinh sao có thể quan trọng bằng con người?"