Chương 23

Tạ Tự Bạch cúi đầu suy nghĩ kỹ càng, thay đổi ý định rút lui, hạ thấp giọng nói với đám hồn ma: "Mấy đứa ở lại đây, đừng để bọn họ phát hiện. Cho dù lát nữa anh có bị thương nặng đến đâu thì cũng tuyệt đối đừng lú ra."

Mấy bé chó mèo như đoán được cậu muốn đi làm chuyện nguy hiểm, vội vàng cắn lấy quần áo cậu.

Thanh niên an ủi vỗ vỗ đầu chúng.

Ánh mắt chuyển sang lò mổ.

Nhìn chung đám người đang đánh nhau, kỹ thuật chiến đấu của cô gái áo hoodie có vẻ cực kỳ non nớt, nói là kỹ thuật, nhưng thực ra là hoàn toàn dựa vào lá bùa trong tay mới thuận lợi đánh lui được oan hồn.

Nhưng bùa cũng có lúc dùng hết.

Không bao lâu, những người khác chú ý đến sự xuất hiện của cô ta. Thấy cô gái áo hoodie rơi vào thế dưới trong cuộc chiến, có người lạnh lùng đứng nhìn, có người ngầm chế giễu.

Người đàn ông mặt lạnh dẫn đầu có vẻ ngoài trưởng thành là người duy nhất tỏ ra kinh ngạc và lộ ra vẻ lo lắng.

Thấy một oan hồn lén lút vòng ra sau lưng cô gái áo hoodie, há miệng lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt, hắn ta hét lên: "Hứa Thanh Nhiên cẩn thận!"

Cô gái áo hoodie chỉ kịp đưa mắt nhìn về phía sau thì răng nanh sắc nhọn đã kề ngay cổ họng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người gầy gò mà không ai ngờ tới đã lao ra từ bên cạnh, đẩy Hứa Thanh Nhiên ra!

Hứa Thanh Nhiên nhận ra ân nhân cứu mạng, kinh hô: "Anh Tạ!"

Người tới chính là Tạ Tự Bạch, cậu đỡ thay Hứa Thanh Nhiên một đòn, cánh tay bị răng nanh cắn một đường trông rất dữ tợn, thật ra vết thương cũng không sâu, cảm giác đau cũng không rõ ràng, nhưng lại có một luồng âm khí lạnh lẽo khó có thể chống đỡ theo xương cốt chui vào ngũ tạng lục phủ.

Tạ Tự Bạch như rơi vào hầm băng ngàn năm, bị đông cứng đến mức sắc mặt trắng bệch, lông mi khẽ chớp, vậy mà lại kết thành một lớp băng sương trắng!

Cậu nhìn Hứa Thanh Nhiên đang khϊếp sợ đến mức không nói nên lời, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười may mắn: "May quá, cô không sao..."

Lời còn chưa dứt, thanh niên đã mất đi ý thức, thân thể loạng choạng, nặng nề ngã xuống đất.

"Anh Tạ!" Ban đầu chỉ là cách gọi xã giao, bây giờ lại gọi đến chân thành tha thiết.

Hứa Thanh Nhiên luống cuống đỡ lấy cậu, lo lắng đến cực điểm, cầu cứu nhìn mọi người xung quanh: "Ai có bùa trừ tà? Mau lấy ra đi!"

Mọi người đều tỏ ra lạnh nhạt.

Đạo cụ lá bùa trong cửa hàng đều rất đắt đỏ, bùa trừ tà có thể giữ mạng càng là phải mất hai nghìn điểm tích lũy mới có một lá, làm sao bọn họ có thể lãng phí đạo cụ quý giá vì một NPC được?

Không những không giúp đỡ, còn nói móc mỉa Hứa Thanh Nhiên có phải là bị ngáo rồi không.

"Nghĩ gì vậy? Lo lắng đến thế này vì một NPC không liên quan, sao không thấy cô đau lòng cho những đồng đội bị thương khác vậy?"

"Nhưng anh ta là NPC quan trọng!" Nếu không phải còn đang đỡ Tạ Tự Bạch, Hứa Thanh Nhiên thật sự muốn cho bọn họ một bạt tai: "Tiêu Nguyên chính là vì tấn công anh ta nên mới bị oan hồn trả thù, nhỡ đâu anh ta xảy ra chuyện ở đây, mấy người nghĩ Quỷ Vương có thẳng tay lấy mạng chúng ta không?"

Sắc mặt mọi người trắng bệch.

Mắt thấy hô hấp của Tạ Tự Bạch ngày càng yếu ớt, mấy người này gần như sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng móc bùa ra: "Chuyện quan trọng như vậy sao con bé chết tiệt nhà cô không nói sớm? !"

Vài lá bùa trừ tà "soạt soạt soạt" dán lên người Tạ Tự Bạch.

Cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tiếc đạo cụ nữa, dù sao lỡ như nhiệm vụ thất bại, tất cả điểm tích lũy và đạo cụ đều sẽ bị xóa sạch, bọn họ cũng phải làm lại từ đầu.

Nhìn lại hành trình vượt qua mấy trận trò chơi vừa qua, những người theo chủ nghĩa “bo bo giữ mình” chưa bao giờ bối rối đến thế vì muốn cứu một ai đó, và cũng chưa bao giờ thành tâm cầu nguyện cho một NPC được bình an vô sự như lúc này.

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tạ Từ Bạch cũng dần dần tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cậu đã được chào đón bằng những lời hỏi han nhiệt tình: "Ổn không đồng chí, cảm thấy thế nào, có bị tức ngực khó thở không? Có muốn uống thêm một viên thuốc phục hồi sinh lực không?"

Tạ Từ Bạch khẽ chớp mắt, có vẻ như vẫn còn đang mơ màng: "... Thuốc gì cơ?"

Hứa Thanh Nhiên lười để ý đến bọn họ, vừa lo lắng vừa nghi ngờ nhìn Tạ Từ Bạch: "Anh Tạ, sao anh lại ở đây?"

"Lúc cô đi có vẻ rất vội, tôi cảm thấy cô không phải là quên tắt bếp ga, mà là gặp phải chuyện gì đó phiền phức… Nên đã đi theo cô đến đây." Tạ Từ Bạch mím môi: "Xin lỗi."

Thanh niên yếu ớt nằm trên mặt đất, vết thương trên cánh tay chưa lành, hiện lên những vết bầm tím, sắc mặt trắng bệch, môi càng thêm nhợt nhạt, gần như trong suốt.

Hứa Thanh Nhiên nhìn thấy mà mềm lòng, lập tức nói: "Không có, nếu không phải anh Tạ cứu tôi, bây giờ người sống chết không rõ chính là tôi rồi."

Những người khác không nói gì, kết bạn với NPC quan trọng có thể tăng tỷ lệ vượt ải, ở chế độ chơi theo đội thì phần thưởng sẽ cùng hưởng nên bọn họ rất vui khi thấy cảnh tượng này.

Về phần Tiêu Nguyên tự ý tấn công Tạ Từ Bạch, không ai muốn báo thù cho gã ta cả, gã ta cứ biến đi cho khuất mắt.