Trong hộp thiếc vẫn còn thịt, nhưng miếng thịt đã trắng bệch, giống như thịt đã đông lạnh trong tủ lạnh mấy năm trời.
Tạ Tự Bạch không nói gì, tự nhiên lưu loát thu dọn sạch sẽ rồi hỏi: "Bình An không thể rời khỏi hẻm nhỏ nên mới nhờ mấy đứa đến bảo vệ anh, phải không?"
"Meo." Một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên từ góc khuất, như thể đang đáp lại câu hỏi của cậu.
"Vất vả cho mấy đứa rồi." Tạ Tự Bạch nói: "Mấy đứa có biết tung tích người vừa tấn công anh không?"
Một cái đầu tròn vo thò ra từ trong bóng tối, là một con mèo dragon li vằn hổ có ngoại hình khá đẹp.
Thấy Tạ Tự Bạch không để ý đến sự tồn tại của chúng nó, nên là nó cũng không sợ hãi, mạnh dạn bước ra, lắc đầu với thanh niên.
Cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật của những cái bóng nhỏ này, Tạ Tự Bạch chìa tay về phía trước, năm ngón tay hơi cong lại, giống như lưỡi câu thả xuống hồ.
Chú mèo nhỏ nhìn vào đôi mắt trong veo cong cong kia, do dự bước những bước nhỏ.
Một bước, hai bước, ba bước... Chẳng mấy chốc, nó đã đến bên tay Tạ Tự Bạch, bị bàn tay to ấm áp kia "câu" lên.
Lòng bàn tay vuốt ve đầu, những ngón tay thon dài gãi gãi má, mèo ta lập tức thoải mái nheo mắt.
"Meo —"
Thì ra đây là cảm giác khi được Vương sờ sao? Cũng không tệ —
"Người đó chắc chắn sẽ quay lại tìm anh, anh sẽ tạo cơ hội cho người đó tiếp cận anh." Tạ Tự Bạch chậm rãi nói: "Nếu người đó thực sự xuất hiện, phiền mấy đứa nhắc nhở anh một tiếng nhé."
"Meo meo!" Chú mèo nhỏ đã ăn uống no nê đồng ý ngay lập tức.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tự Bạch cố ý tìm đến một hiệu sách, đi dạo một vòng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, trong không khí tràn ngập những hạt bụi li ti.
Bây giờ ít người xem sách giấy, hiệu sách cũng vắng vẻ, yên tĩnh như mọi khi, rất dễ dàng nhận thấy những động tĩnh bất thường xung quanh, đồng thời cũng thuận tiện cho người ta có cơ hội bắt chuyện.
Không để cậu đợi lâu, một giọng nói như đang kìm nén sự khác thường vang lên bên cạnh.
"Ồh, anh đẹp trai cũng thích chó sao? Tôi cũng vậy!"
Tạ Tự Bạch đang cầm một cuốn [Cẩm nang nuôi chó cưng], lúc nhìn thấy người tới, cậu có hơi bất ngờ.
Cậu cứ tưởng mình sẽ dụ được gã béo cứ lén lén lút lút kia ra, nhưng người thực sự xuất hiện lại là một nữ sinh đại học mặc áo hoodie màu hồng.
Đây là ai?
Đúng lúc này, ngón út cậu giấu sau lưng bị móng vuốt mèo cào nhẹ. Những hồn ma đang nhắc nhở cậu, đây chính là kẻ đã tập kích ngày hôm qua.
Kẻ tập kích, nhưng trên người không có vết thương, là có đồng bọn sao?
Những kẻ tập kích này có quan hệ gì với gã béo kia?
Trong đầu suy nghĩ miên man nhưng trên mặt Tạ Tự Bạch không hề lộ ra chút nào. Cậu như không nhìn thấy vẻ dè chừng và sợ hãi trong mắt cô gái áo hoodie, thuận miệng đáp: "Ừm."
Nụ cười vừa phải, không thân thiện cũng không xa cách, là phản ứng bình thường khi đối mặt với người lạ.
Cô gái áo hoodie cố gắng nhếch khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo, khác hẳn với Tạ Tự Bạch.
"Tôi, tôi cũng rất thích chó, trước đây tôi nhìn thấy có một con chó đen to ở gần đây, định nhận nuôi nó, nhưng dạo này tìm mãi không thấy, ngay cả những con mèo hoang, chó hoang khác cũng không thấy bóng dáng đâu. Anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Nói lắp bắp cho đến chữ cuối cùng, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy cứng nhắc, vụng về.
Nhưng thanh niên như không phát hiện ra điều gì, đặt cuốn sách trở lại giá sách, cũng buồn rầu nói: "Không biết, tôi cũng cảm thấy lạ, bởi vì chú chó hoang mà tôi muốn nuôi cũng biến mất. Phải biết là trước đây tôi đã mua rất nhiều thức ăn đóng hộp và đồ dùng cho chó."
"Cô đang tìm chúng sao?" Tạ Tự Bạch chân thành nhìn cô gái áo hoodie: "Có thể cho tôi đi tìm cùng cô được không?"
Cô gái áo hoodie vốn định moi thông tin từ Tạ Tự Bạch: "... Hả?"
Làm sao có thể được? Cô gái áo hoodie không cần suy nghĩ đã muốn từ chối, cho đến khi giọng nói truyền đến từ tai nghe siêu nhỏ khiến cô ta khựng lại.
[Đồng ý với cậu ta đi, cô không quen thuộc nơi này.]
Tạ Tự Bạch chú ý thấy cô gái áo hoodie rõ ràng đã làm một động tác từ chối, nhưng lại cứng rắn thay đổi giữa chừng.
Có ai đó đang chỉ huy cô ta ở phía sau?
Cộng thêm một kẻ tập kích bị thương nặng, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người?
Hai người mỗi người một tâm tư, cùng nhau tìm kiếm những chú chó mèo hoang ở gần đây.
Tạ Tự Bạch biết những động vật nhỏ đáng thương đó đã bị bắt gϊếŧ, một số con còn đang đi theo cạnh cậu.
Để có được manh mối, cô gái áo hoodie đã tìm kiếm rất kỹ lưỡng, gõ cửa từng nhà để hỏi thăm.
Thế là Tạ Tự Bạch lại phát hiện ra một vấn đề: Nữ sinh này không quen đường, nếu không có cậu ở bên cạnh nhắc nhở, có khi cô ta đã phải đi lòng vòng rất nhiều lần.
— Cô ta, hoặc là bọn họ, không phải là người sống ở gần đây.
Bận rộn cả buổi sáng mà không thu hoạch được gì, cô gái áo hoodie không khỏi ủ rũ.