Sáng nay cũng vậy. Lúc đó Tạ Tự Bạch cứ tưởng nó vẫn chưa quen với mình nên mới tỏ ra gò bó.
Bây giờ nghĩ lại, chú chó thực sự rất căng thẳng, sợ cậu phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Nhưng điều này rất không có đạo lý.
Tim Tạ Tự Bạch đau âm ỉ.
Là một con quái vật, Bình An bị con người ngược đãi đến chết, không nói đến sự tàn nhẫn và phách lối của chủ quản Triệu, nhưng ít nhất nó cũng không nên cẩn thận từng ti từng lý như vậy.
— Không phải con quái vật nào cũng có khả năng tự chủ để bảo vệ báu vật, nếu có... thì nó nhất định là yêu báu vật đó đến tận xương tủy.
Lúc này, Tạ Tự Bạch rốt cuộc đã hiểu được nửa câu sau mà Lữ Hướng Tài muốn nói.
"... Bình An." Tạ Tự Bạch đột nhiên nghiêm túc nói: "Anh phát hiện ra em là một con chó ngốc."
? Vẻ mặt nó ngơ ngác.
Không bị chán ghét sợ hãi, không bị chất vấn nghi ngờ, mà lại bị mắng... Ngốc?
"Chó ngốc!" Tạ Tự Bạch bỗng nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay xoa nắn khuôn mặt của chú chó như đang nhào bột: "Em nói xem em có phải là một con chó ngốc không, hửm? Có phải là Bình An, cái mặt cứ ngây ngốc không."
Những con thú cưng được nuôi đều biết rằng, chủ nhân là một điều bí ẩn, sẽ đột nhiên phát điên không phân biệt địa điểm, không phân biệt thời gian.
Nhưng Bình An thì không biết, nó còn thiếu kinh nghiệm, vẫn còn rất ngây thơ trong chuyện này.
Thế là trạng thái ngơ ngác vẫn tiếp tục cho đến khi Tạ Tự Bạch càng ngày càng quá đáng, bắt đầu sờ mó khắp người nó, thủ đoạn "tàn nhẫn" đến mức khiến chú chó trầm tĩnh cũng không nhịn được bắt đầu kêu ư ử.
"Không chịu nổi nữa rồi hả? Đây chính là tình yêu sâu đậm của chủ nhân, em chỉ là một chú chó nhỏ, không chạy thoát được đâu!"
"Gâu gâu!"
Bị xoa nắn quá mức, chú chó theo bản năng bắt đầu nhe răng, đột nhiên nhận ra điều này sẽ khiến người ta sợ hãi chán ghét thì toàn thân cứng đờ.
Quả nhiên Tạ Tự Bạch có phản ứng rất lớn, cậu khoa trương "ahh" một tiếng, ý cười vẫn không hề giảm, lông mày hơi nhướng lên: "Em còn muốn cắn anh à? Gan to bằng trời rồi Bình An, chờ mà tiếp nhận sự trừng phạt của chủ nhân đi!"
Nhìn thấy thanh niên đắc ý, chú chó cuối cùng cũng sắp tan vỡ, ư ử gâu gâu phản kháng.
Nó không nhận ra rằng, bản thân vốn cẩn thận dè dặt đang dần dần buông lỏng, cũng không nhận ra rằng, sự hung dữ vô tình để lộ ra của nó đều bị Tạ Tự Bạch cố ý lờ đi, lặng lẽ xoa dịu.
Ở đây không có quái vật ăn thịt người và người bị ăn thịt, chỉ có chú chó ngốc và chủ nhân ngốc bình thường mà thôi.
— Nếu bình thường là ước mơ xa xỉ mà quái vật hằng mong ước.
Tạ Tự Bạch nhìn chú chó đang há miệng cắn lấy tay áo của mình, đôi mắt cong lên.
Vậy thì cậu sẽ gói ghém sự bình thường thành quà tặng, gửi đến con quái vật mà cậu yêu thương.
Còn ở một nơi khác, một nhóm người ăn mặc kỳ quái cuối cùng cũng đợi được đồng đội của mình tỉnh lại, vừa chữa trị cho anh ta vừa lo lắng hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn kỹ cơ thể của đồng đội, cả người anh ta đầy rẫy vết thương, máu me đầm đìa, thảm hại đến mức giây tiếp theo anh ta mà tắt thở thì cũng không có gì là lạ.
Sau khi được chữa trị liên tục, người này cuối cùng cũng tỉnh lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hơi thở yếu ớt, đau đớn đến mức nói chuyện cũng run rẩy, nói năng lộn xộn.
"Tôi, tôi bị kéo vào ảo cảnh, biến thành người thú bị nhốt trong l*иg, sau đó, xuất hiện một người mèo khổng lồ đứng thẳng, nó..."
Đồng đội đột nhiên rùng mình một cái, trong mắt tràn đầy sợ hãi, sợ đến mức không nói nên lời.
Dưới sự truy hỏi của những người khác, anh ta mới miễn cưỡng mở miệng lần nữa: "Tôi đã nhìn thấy hình dạng của Quỷ Vương, nhưng không nhìn rõ."
"Cảm giác của tôi là nó rất đáng sợ, rất mạnh mẽ, rất tà ác. Bản thân nó không ra tay, chỉ đứng bên cạnh xem những người mèo người chó khác tra tấn tôi, nhưng lúc tôi nghĩ mình sắp chết đến nơi thì hình như nó... có việc gấp?"
Đồng đội nói với vẻ không chắc chắn, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy khó tin: "Nó cứ thế vội vàng bỏ chạy, thậm chí còn lười liếc nhìn tôi thêm một cái."
Những người khác nhìn nhau.
Mà ống kính livestream vô hình cũng trung thực ghi lại cảnh tượng trước mắt.