Trong tầm mắt của cậu ta, đôi mắt của thanh niên bị nhuộm màu đau đớn vô biên, nhưng vẫn luôn giữ được một tia sáng trong, như tảng đá kiên cố đứng vững giữa cơn bão, không gì lay chuyển nổi.
Bộp.
Lữ Hướng Tài xòe bàn tay còn lại ra theo bản năng.
Giọt nước màu đen lắc lư, cuối cùng cũng rơi xuống lòng bàn tay cậu ta.
Không lâu sau, Tạ Tự Bạch tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô khốc.
Thấy Lữ Hướng Tài đưa cho cốc nước, cậu nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút: "Cảm ơn."
Người đàn ông không nói gì, nhìn cậu chằm chằm, như thể đang nhận thức lại con người trước mắt này.
"Tôi đã phạm phải một sai lầm cấp thấp..." Cậu ta gằn từng chữ một: "Không ngờ lại không nhận ra anh đã từng trải qua thức tỉnh."
"Nhưng anh không bị biến thành quái vật, vẫn là một người bình thường, tại sao lại có thể có ý chí mạnh mẽ như vậy?"
"Một người bình thường có thể tùy ý đến gần quái vật, thấu hiểu quái vật, nhưng lại kiên định đến mức không bị dị hóa. Chết tiệt, anh sẽ trở thành đối tượng mà…” Tất cả các quái vật đều xua như xua vịt.
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lữ Hướng Tài lập tức thay đổi.
Tạ Tự Bạch chỉ kịp liếc nhìn xuống chân cậu ta, cái nhìn thoáng qua đó đã khiến cậu phải rùng mình.
Cái bóng của người đàn ông, đang động đậy.
Nó không phải di chuyển tự nhiên theo ánh sáng, cái bóng đó giống như một sinh vật sống!
Trong nháy mắt, nó ngọ nguậy uốn éo, tốc độ vượt xa phản ứng cực hạn của con người, men theo sàn nhà quấn lấy mắt cá chân của Tạ Tự Bạch.
Lạnh lẽo trơn trượt, ẩm ướt nhớp nháp.
Cảm giác rõ ràng chưa từng có, trong nháy mắt khiến Tạ Tự Bạch nổi da gà cả người.
Cậu không chút do dự cúi người xuống, muốn kéo thứ đó ra, nào ngờ cái bóng đó rất biết chớp cơ hội, quyết định đổi mục tiêu, từ quấn lấy ống quần chuyển sang quấn lấy cổ tay.
[Thích, rất thích…]
Giống như lời thì thầm của thần linh cổ xưa, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu nguyên thủy và mạnh mẽ, không ngừng vang vọng trong đầu Tạ Tự Bạch, khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Ngay lúc này, Lữ Hướng Tài bước tới, đưa tay tóm lấy cái bóng, mạnh mẽ xé nó ra khỏi cổ tay Tạ Tự Bạch, giẫm mạnh xuống đất.
Cái bóng không cam lòng uốn qua uốn lại, liên tục va đập vào đế giày của người đàn ông, phát ra tiếng động ầm ầm, hình như vẫn muốn lập lại chiêu cũ.
Lữ Hướng Tài nhắm mắt lại, nhìn Tạ Tự Bạch: "Hiện tại anh không thích hợp ở lại tòa nhà này nữa, tôi cho anh nghỉ phép có lương, đợi khi nào nhận được thông báo thì quay lại làm việc."
"Còn nữa, hãy nhớ một lời khuyên." Lữ Hướng Tài gằn từng chữ một: "Trong thế giới đã sớm vặn vẹo này, [phổ thông], [bình thường], là khát vọng tha thiết của lũ quái vật, nhưng không phải quái vật nào cũng có khả năng tự chủ để bảo vệ báu vật, nếu có..."
Nửa câu sau, cuối cùng cậu ta vẫn nuốt ngược trở vào.
Tạ Tự Bạch nắm lấy cổ tay vẫn còn lạnh ngắt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng cậu có một ưu điểm, đó là đủ lý trí, có thể nhanh chóng nhận rõ tình hình, không hỏi han đến cùng vào lúc không nên hỏi.
Trước khi bước nhanh rời đi, Tạ Tự Bạch quay đầu lại, nhìn vào trong phòng lần cuối.
Đèn chùm không ngừng lắc lư, trên tường xuất hiện những vết nứt nhỏ, sàn đá cẩm thạch bị bóng tối dày đặc bao trùm, như thể có con quái vật đáng sợ nào đó đang ngo ngoe rục rịch dưới lòng đất.
Lữ Hướng Tài đứng giữa bóng tối, cả người như biến thành một người khác, sắc mặt u ám lạnh lùng.
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Tự Bạch, cậu ta cũng nhìn lại, đột nhiên nở một nụ cười bất cần đời: "Về đi, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, về đến nhà rồi nhớ nhắn tin cho tôi."
Rời khỏi tòa nhà công ty, Tạ Tự Bạch mơ mơ màng màng lên tàu điện ngầm về nhà.
Những biến cố xảy ra trong hai ngày nay còn nhiều hơn cả những gì cậu trải qua trong nửa đời người, trên đường đi suy nghĩ của cậu không lúc nào ngơi nghỉ, lúc thì nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, lúc thì nghĩ đến tương lai.
Cuối cùng, cậu đứng ở đầu con hẻm nhỏ nơi chú chó sinh sống.
Không nhìn thấy bóng dáng gầy gò đó, trong con hẻm dường như có tiếng động.
Tạ Tự Bạch cụp mắt suy nghĩ nửa giây, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước vào.
Sự xuất hiện của cậu rõ ràng đã làm thứ gì đó bất ngờ, vài cái bóng nhỏ lao ra từ trong bóng tối ở góc tường, vội vã chạy đi báo tin.
Tạ Tự Bạch thoáng nhìn thấy, giả vờ như không biết gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đến khi cậu đi đến chỗ sâu nhất, chú chó đã đợi cậu bên cạnh ổ của nó, kìm nén sự bất thường của cơ thể.
Tại sao Tạ Tự Bạch có thể nhìn ra chú chó đang kìm nén bản thân? Bởi vì nó đang thở hổn hển, hơi nhe răng, trong mắt vẫn còn tia máu chưa tan.
Nhưng những cảm xúc hung bạo đó, khi nhìn thấy Tạ Tự Bạch lập tức biến thành thấp thỏm.