Chương 14

Tạ Tự Bạch ngồi trên ghế cao, khi suy nghĩ cậu theo thói quen hơi rủ mi mắt xuống, thanh ngang dưới ghế hơi cọ vào chân, cậu theo bản năng đung đưa chân.

Cậu cũng không lo lắng Lữ Hướng Tài có thể giải quyết được chủ quản Triệu hay không.

Tòa nhà thương mại này tổng cộng có ba mươi hai tầng, càng lên cao, chức vụ càng cao, quyền lợi cũng càng lớn. Chủ quản Triệu ngày thường ngang ngược hống hách nhưng cũng chỉ có quyền quản lý từ tầng một đến tầng bốn. Lữ Hướng Tài có thể lấy được thẻ ra vào tầng năm, chứng tỏ đối phương không phải người thường.

Ngay lúc này, Lữ Hướng Tài như không có chuyện gì đi ra từ thang máy: "Được rồi, giải quyết xong rồi. Tôi đã điều chỉnh nhiệm vụ công việc chiều nay thành đi công tác bên ngoài, có thể tra cứu trong hồ sơ, giờ nghỉ trưa chúng ta căn bản không có ở công ty."

"Nếu anh muốn, bây giờ có thể đi thẳng về nhà, hoặc đi đâu chơi cũng được, đều không thành vấn đề."

Người đàn ông cười hờ hững, vẻ mặt lười biếng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta tín phục.

Trong tình huống hiện tại, cho dù Tạ Tự Bạch có gan lớn đến đâu cũng không thể tiếp tục quay lại chỗ làm việc.

Tạ Tự Bạch gật đầu, vừa định xoay người đi thì người đàn ông sau khi nhìn quầy bar bừa bộn bẩn thỉu bên kia lại đột nhiên gọi cậu lại: "Đúng rồi, anh đã từng đọc một cuốn sách có tên là “Hoa trên mộ Algernon" chưa?"

Tạ Tự Bạch khó hiểu quay đầu lại.

"Là câu chuyện về một nhân vật chính bị thiểu năng trí tuệ được phẫu thuật cải tiến trí tuệ, từ đó có được trí thông minh phi phàm. Điều đáng tiếc hơn là con chuột bạch cũng được phẫu thuật, cuối cùng do tác dụng phụ của phẫu thuật dẫn đến trí lực và thể lực suy giảm nhanh chóng, cuối cùng chết đi."

Lữ Hướng Tài cười nói: "Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, việc tiếp thu tri thức ngoài nhận thức là phải trả giá."

"..." Tạ Tự Bạch nhìn người đàn ông cười như không cười.

Cậu đương nhiên sẽ không cho rằng Lữ Hướng Tài đột nhiên muốn tâm sự với mình, đối phương đang ám chỉ điều gì sao?

Liên tưởng đến cuộc trò chuyện trước đó, Tạ Tự Bạch chợt lóe lên một ý nghĩ: "Cậu muốn nói với tôi lý do không thể nói rõ ràng chuyện của chủ quản Triệu và công ty là vì đó là ‘tri thức" mà tôi không thể biết, chúng vượt quá nhận thức của tôi?"

Lần này đến lượt Lữ Hướng Tài lộ ra chút kinh ngạc.

Cậu ta nghĩ rằng Tạ Tự Bạch có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của mình, nhưng lại không ngờ thanh niên có thể nhanh chóng ngộ ra chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi như vậy.

Tạ Tự Bạch lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Cậu từ nhỏ đã thông minh, rất giỏi suy luận.

Rất nhiều suy nghĩ vụt qua, cậu đột nhiên dừng lại, một suy đoán tương đối khách quan chín chắn dần hình thành trong đầu.

— Liệu có khả năng nào, chủ quản Triệu chính là do tiếp xúc với một loại kiến thức cấm kỵ nào đó nên mới bị dị hóa thành quái vật?

— Nhưng mà không đúng, nếu chỉ có một mình chủ quản Triệu bị dị hóa thì tại sao pháp luật lại biến mất? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả nước, không, không chỉ là cả nước, mà đã đến mức làm rung chuyển cả thế giới!

— Chẳng lẽ, trong lúc cậu không hề hay biết, cả thế giới đã sớm xảy ra dị thường?

"Ưm!"

Tạ Tự Bạch đột nhiên đau đầu dữ dội.

Lữ Hướng Tài thấy thái dương cậu nổi gân xanh, giật mình, theo bản năng đỡ lấy cậu, quát lớn: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng nghĩ nữa!"

Cậu ta ngàn lần không nghĩ tới, chỉ là một câu nói lấp lửng cũng có thể khiến Tạ Tự Bạch liên tưởng đến những kiến thức cấm kỵ không thể đυ.ng chạm kia.

Cái đầu của người này rốt cuộc là cấu tạo như thế nào vậy?

Tạ Tự Bạch không nghe rõ tiếng của cậu ta, chỉ cảm thấy cơn đau phi nhân loại này rất quen thuộc.

Đúng rồi.

Cậu mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua cũng vậy, khi cậu muốn đi vào con hẻm nhỏ để xem xét tình hình của chú chó, chính là cơn đau kỳ lạ này đã ngăn cản cậu.

Nhìn thấy hai mắt Tạ Tự Bạch đờ đẫn, cả khuôn mặt trắng bệch, cơ thể vô thức bắt đầu co giật. Lữ Hướng Tài hừ lạnh một tiếng, giơ ngón trỏ lên.

Đầu ngón tay cậu ta ngưng tụ một giọt nước màu đen, tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo bất thường.

Khi giọt nước màu đen đến gần Tạ Tự Bạch, vẻ mặt đau đớn của thanh niên có hơi dịu đi, nhưng trên mặt lại hiện lên một mảng khí đen nồng đậm mục nát.

Lữ Hướng Tài nhìn thanh niên, ánh mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng cười khẽ một tiếng: "Biến thành quái vật còn hơn là chết, đúng không?"

Nói xong cậu ta định nhỏ giọt nước lên giữa mày của Tạ Tự Bạch.

Ai ngờ lúc này, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng nắm lấy cổ tay cậu ta, ngăn cản cậu ta tiến lên.

Lữ Hướng Tài kinh ngạc cúi đầu, phát hiện Tạ Tự Bạch không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Như thể biết người đàn ông muốn cứu mình, cậu cắn răng nói: "Không sao, tôi vẫn còn chịu đựng được."

Lần này đau đớn hơn tối hôm qua một chút, nhưng cậu cũng coi như quen rồi, miễn cưỡng không đau đến mức ngất xỉu.

Thực sự không chịu nổi, cậu quên mất mình còn đang nắm lấy tay Lữ Hướng Tài, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức.

Lữ Hướng Tài bị thanh niên nắm đến đỏ cả da, nhưng lại như không hề hay biết.