Chương 11

Tạ Tự Bạch mỉm cười lịch sự, không đáp lại.

Lữ Hướng Tài cũng không để ý, liếc nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn cậu, nói: "Vừa rồi tôi đã cứu anh một vố, mời tôi ăn sáng một bữa cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

Cậu ta đang nói đến việc mình đã nhắc nhở Tạ Tự Bạch hoàn hồn lúc nãy.

Vừa hay bà chủ cho thêm một chiếc bánh quẩy, Tạ Tự Bạch thuận thế chia cho cậu ta.

Lữ Hướng Tài cũng chẳng màng đến việc tay bẩn, cầm lấy ăn ngấu nghiến như thể đã đói mấy bữa.

Thấy cậu ta ăn gấp gáp như vậy, Tạ Tự Bạch suy nghĩ một chút, lại chia một nửa phần của mình đưa qua.

Lần này trong mắt Lữ Hướng Tài đã hiện lên vẻ cảm kích chân thành.

Chờ cậu ta ăn xong, Tạ Tự Bạch mới hỏi: "Cậu đến đây sớm như vậy sao không mua đồ ăn sáng luôn?"

"Đừng nhắc nữa, tối qua ông già đầu hói bóc lột kia không biết lên cơn gì, sau khi cậu đi, ông ta lại đến giao thêm một đống việc, chúng tôi căn bản không có thời gian về nhà, chỉ có thể ngủ gục trên ghế."

Lữ Hướng Tài giơ tay chỉ về phía sau, mấy người mặt mày phờ phạc, vành mắt xanh đen, như thể sắp được khiêng đi cấp cứu đến nơi.

Cậu ta nhìn Tạ Tự Bạch tinh thần phấn chấn, không khỏi ghen tị lẩm bẩm: "Biết vậy tối qua đi cùng anh luôn."

Nghe đến đây, dù điềm tĩnh như Tạ Tự Bạch cũng không khỏi kinh ngạc: "Không cho về nhà, mọi người không có ý kiến gì sao?"

"Sao có thể không có ý kiến! Nhưng có tác dụng gì đâu, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn tăng ca sao." Lữ Hướng Tài xua tay, quay lại tiếp tục làm việc, thở dài: "Cố gắng lên, theo quy định của công ty, chỉ cần chúng ta thể hiện xuất sắc, có hy vọng trong vòng ba năm sẽ được vào biên chế, làm thêm hai năm nữa có khi còn được mua bảo hiểm."

Giọng điệu của cậu ta thậm chí còn có chút mong chờ.

Làm việc ba năm mới được vào biên chế, năm năm mới được mua bảo hiểm, còn phải thể hiện xuất sắc.

Lời nói động trời như vậy khiến huyệt thái dương Tạ Tự Bạch giật đùng đùng.

Như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, cậu đột nhiên nhận ra, quy định vô lý của công ty này không chỉ có một điều.

Ví dụ như 9 giờ mới bắt đầu làm việc nhưng lại bắt buộc phải chấm công lúc 8 giờ, muộn vài phút trừ hai tháng lương, chủ quản Triệu ép buộc toàn bộ nhân viên tăng ca không lương, nhân viên mệt mỏi sắp chết ngất cũng không ai dám phản đối.

Tại sao hai tháng nay cậu đi làm lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì?

Tạ Tự Bạch vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành để bình tĩnh lại, tỉnh táo mở điện thoại ra, tìm kiếm [Luật Lao động].

Kết quả là một trang trắng trơn, không tìm thấy kết quả nào, load lại mấy lần cũng vậy.

Mạng internet vẫn bình thường, điện thoại cũng không bị lỗi.

Bộ luật có đến hàng trăm điều khoản, không thể nào là do cậu tưởng tượng ra được.

Tạ Tự Bạch quay sang hỏi Lữ Hướng Tài: "Cậu có biết Luật Lao động..."

Lữ Hướng Tài ngơ ngác: "Luật Lao động? Đó là cái gì?"

Nhìn biểu cảm của thanh niên áo sơ mi không giống như đang giả vờ, Tạ Tự Bạch nhận ra sự việc có thể còn kỳ lạ hơn cậu nghĩ, từ từ nhíu mày.

Cậu tiếp tục tìm kiếm, Luật Dân sự, Hiến pháp, Luật Hình sự, Luật Kinh tế... Cậu gần như đã tìm kiếm hết tất cả các bộ luật trong ấn tượng của mình, nhưng kết quả nhận được khiến cậu đột nhiên lạnh sống lưng.

Không có... luật pháp?

Sao có thể như vậy?

...

Chớp mắt, một buổi sáng đã trôi qua.

Giờ nghỉ trưa bao gồm cả thời gian ăn uống, chỉ vỏn vẹn hai mươi phút. Những quy định xem nhân viên như không ra gì cứ thế nối tiếp nhau.

Không ít nhân viên cảm thấy ngột ngạt, dù chỉ còn vài phút cũng không muốn quay lại chỗ ngồi, chạy tứ tung để hít thở không khí trong lành.

Tạ Tự Bạch cũng nằm trong số đó.

Cậu xuống lầu mua một chiếc bánh mì, ăn vội vàng vài miếng rồi trốn trong hành lang để tìm kiếm sự yên tĩnh. Cách một cánh cửa chống trộm bằng kim loại, không ai biết cậu đang ở bên trong.

Quan trọng nhất là, nếu không tự mình bình tĩnh lại, Tạ Tự Bạch thật sự không thể chấp nhận được việc "thế giới không có luật pháp", một điều lật đổ tam quan, thế giới quan, lật đổ cả nền giáo dục chín năm bắt buộc của cậu.

Cậu chỉ nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề, nhìn màn hình điện thoại đến hoa mắt nên chủ quan bóp méo lời nói của Lữ Hướng Tài, trước giờ đều chưa từng nghi ngờ sự tồn tại tất yếu của luật pháp.

Tìm kiếm trên Baidu: Khả năng một người bị ảo giác nhiều lần liên tiếp trong hai ngày là bao nhiêu?

Câu trả lời tốt nhất: Khuyến cáo nên nhập viện.

Tạ Tự Bạch: "..."

Bỗng nhiên có người đến bên ngoài cửa, nghe tiếng bước chân, là hai người đàn ông trưởng thành, một người trong đó lên tiếng mắng chửi: "Mẹ kiếp, ông mập chết tiệt đó cũng quá tự đề cao mình rồi đấy, ông ta nói tăng ca là tăng ca à?"

Người kia đáp: "Trong núi không có cọp thì khỉ xưng vương thôi, bây giờ cả công ty là do một tay ông ta che trời."

Gã đàn ông giọng khàn kinh thường cười lạnh: "Một tay ông ta che trời? Phì! Chỉ là một tên chủ quản cỏn con, ông ta là cái thá gì? Nếu không phải vì tổng giám đốc Yến đang ngủ đông..."

Ngủ đông?