Chương 10

Ánh mắt chỉ trích khinh miệt của mọi người như những lưỡi dao sắc bén, chém đứt xương sống của cậu ta, khiến cậu ta không thể ngẩng đầu, cúi gập cả người.

Bàn tay đang cầm chuột của Tạ Tự Bạch khựng lại, nhìn về phía động tĩnh bên kia, không nói một lời.

Đồng nghiệp bàn bên cạnh huých khuỷu tay vào cánh tay cậu: "Không ngờ anh cũng thích hóng chuyện vậy đấy?"

Giọng nói không hề có ý cười.

Tạ Tự Bạch nghe vậy nhìn về phía thanh niên mặc áo sơ mi trắng, người sau nheo mắt, không nhìn ra cảm xúc gì.

Người này là thực tập sinh vào công ty cùng đợt với cậu, nhỏ hơn cậu một tuổi, tên là Lữ Hướng Tài. Nhưng vì công việc nhiều, hai người đều bận rộn, lại là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn nên trước đây gần như chưa nói chuyện với nhau câu nào.

Tạ Tự Bạch không hiểu vì sao Lữ Hướng Tài vốn lạnh nhạt với mình lại tốt bụng nhắc nhở mình như vậy, bèn khẽ nói lời cảm ơn.

Lữ Hướng Tài không đáp lại, lạnh nhạt dời mắt, bất chợt thấy Tạ Tự Bạch đứng dậy, bước về phía cậu nhân viên kia.

Thanh niên đi đến gần cậu nhân viên từ phía sau, thân hình gầy gò vừa vặn che đi phần lớn ánh mắt bất thiện, lễ phép mỉm cười hỏi: "Xin chào, tôi bị mất kẹp tài liệu rồi, cậu cho tôi mượn một cái được không?"

Nghe thấy lời hỏi han nhẹ nhàng, cậu nhân viên đang cúi gằm đầu xuống bàn bỗng chốc động đậy, ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt không chút ác ý của Tạ Tự Bạch.

"... Ah." Cậu nhân viên như sực tỉnh khỏi giấc mộng, luống cuống lục tìm trên bàn làm việc của mình: "Có, có thể! Tôi nhớ còn dư mấy cái, anh đợi chút."

"Không sao, không gấp." Trong lúc nói chuyện, Tạ Tự Bạch liếc nhìn xung quanh.

Những ánh mắt kia vẫn chưa chịu rút đi, dường như không hiểu nổi tại sao Tạ Tự Bạch lại dám đến gần cậu nhân viên bị coi là con sâu làm rầu nồi canh vào lúc này, còn tỏ ra thân thiện như vậy.

Hoang mang, khó chịu, không được tự nhiên.

Tạ Tự Bạch lần lượt nhìn lại những ánh mắt kia.

Nhưng cũng có vài kẻ cứng đầu, ánh mắt như đinh đóng cột đầy ác ý, vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, cứng cổ, mặt lộ vẻ mỉa mai.

Lữ Hướng Tài vốn đang lạnh nhạt bỗng đứng phắt dậy, giả vờ kinh ngạc kêu to: "Ủa, chủ quản Triệu, sao ngài lại quay lại rồi? Mọi người đều đang chăm chỉ làm việc, chỉ có mấy người nhìn đông ngó tây kia là đang lười biếng đấy ạ!"

Trong nháy mắt, mấy kẻ hay bắt nạt kẻ yếu lập tức giật mình, cuống quýt quay đầu lại, dán mắt vào màn hình máy tính nghiêm chỉnh sẵn sàng đón “quân địch”: "Không lười, chúng tôi không lười!"

Phụt.

Không biết tiếng cười của ai vang lên trước, mấy người cuống cuống quay đầu lại phát hiện chủ quản Triệu căn bản không có ở đó, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Lữ Hướng Tài giơ ngón tay cái với Tạ Tự Bạch từ xa, Tạ Tự Bạch thấy vậy cũng không nhịn được cúi đầu khẽ cười.

Tiếng cười truyền đến tai cậu nhân viên vừa mới ngẩng đầu lên kia, cậu ta nhìn theo hướng đó, vừa vặn nhìn thấy đường cong thon gọn ở cằm của thanh niên.

Khóe môi người nọ hơi nhếch lên, dưới ánh đèn trắng, dường như mơ hồ có chút ánh sáng le lói.

Cậu nhân viên thoáng chốc ngẩn ngơ, mãi đến khi Tạ Tự Bạch cúi đầu nhìn cậu ta, cậu ta mới vội vàng đưa kẹp tài liệu qua: "Đây, đưa anh."

"Cảm ơn." Tạ Tự Bạch nhận lấy, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu ta: "Mười năm đèn sách khổ luyện cũng không đè gãy được cậu, sao lại để mấy kẻ xu nịnh kia bắt nạt vậy?"

Cậu nhân viên như bị nhiệt độ nơi lòng bàn tay cậu làm bỏng, lập tức thẳng lưng.

"Cậu có ý gì?" Tên bên cạnh không giữ được mặt mũi, trừng mắt muốn nổi giận.

Tạ Tự Bạch bỗng quay đầu lại, thay đổi sắc mặt: "Ah, chủ quản Triệu."

Tên kia theo phản xạ rụt đầu lại, lửa giận trên mặt như bị dội một gáo nước lạnh, xèo xèo bốc khói.

Mãi đến khi xung quanh lại vang lên tiếng cười khẽ, cửa ra vào chẳng thấy ai, hắn ta mới phản ứng lại là mình bị chơi xỏ.

Được lắm, một lần nữa.

Lữ Hướng Tài, Tạ Tự Bạch, hai tên khốn nạn chỉ giỏi bịa chuyện!

Tạ Tự Bạch vỗ vai cậu nhân viên, xoay người trở về chỗ ngồi.

Lữ Hướng Tài quay đầu nhìn lại, hai mắt cậu nhân viên sáng rực, nhìn qua cách mấy lối đi giữa các chỗ ngồi như đang nhìn anh hùng, nói đùa với Tạ Tự Bạch: "Làm bẽ mặt toàn thể đồng nghiệp như vậy, anh không sợ à?"

Hoàn toàn không có tự giác mình là "đồng lõa gây án".

"Sợ." Tạ Tự Bạch nói: "Nếu sau này bọn họ bắt nạt tập thể, tôi không chịu nổi đâu, chỉ có thể xin nghỉ việc thôi."

Cậu nói như thể chỉ là thuận miệng, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề dao động.

Lữ Hướng Tài nhìn cậu, đột nhiên nói một câu khó hiểu: "Yên tâm, bọn họ không dám đâu."

Tạ Tự Bạch chỉ xem đó là lời an ủi.

"Hôm nay trông anh có vẻ thuận mắt."

Lữ Hướng Tài đảo mắt nhìn một vòng, dừng lại trên gương mặt Tạ Tự Bạch, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống hệt bà chủ quán bán đồ ăn sáng: "Kỳ lạ, trước đây anh có đẹp trai vậy à?

Được bà chủ khen, đó là lời chào hỏi của người quen.

Còn bị đồng nghiệp nam không quá thân thiết khen đẹp trai, sao cứ cảm thấy có hơi kỳ quặc.