Chương 6

Ta gật đầu đáp ứng, dù sao trước mắt chỉ là một người nho nhỏ chỉ biết cười ngây ngô.

Nhưng cũng giống như ta, là một NPC mặc cho người ta chém gϊếŧ.

Tất nhiên, các NPC phải giúp đỡ lẫn nhau!

Lại trêu chọc hoàng đệ một lúc lâu.

Thì có tỳ nữ đến báo tiểu thư Thanh Uẩn của phủ Trấn Quốc Công cầu kiến.

Ánh mắt ta lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, thản nhiên nói: "Mời nàng đến thiền điện nghỉ ngơi một lát, bổn cung thay y phục xong sẽ tới!"

Nửa canh giờ sau.

Ta khoan thai đến chậm, biểu tỷ Thanh Uẩn lại không có chút oán hận.

Nàng quy củ khom người hành lễ, thái độ cung kính: "Thỉnh an công chúa, biết gần đây thân thể công chúa không khỏe, vốn không muốn quấy rầy công chúa nhưng gần đây thần nữ có được một phương thuốc, đặc biệt tới hiến cho công chúa."

Dứt lời, biểu tỷ Thanh Uẩn liền lấy ra một phong thư từ trong ngực.

Ta không nhận, chỉ cười như không cười nhìn nàng: "Biểu tỷ là thiếu nữ mẫu mực được mọi người trong kinh khen ngợi, sao lại quên quy củ khuyến khích bổn cung cùng ngoại nam trao đổi thư từ, lòng dạ thật đáng c-h-é-m!"

Dứt lời, biểu tỷ Thanh Uẩn liền "phịch" một tiếng quỳ xuống.

Sắc mặt nàng tái nhợt, môi run rẩy.

Ta cứ thản nhiên nhìn nàng ấy như vậy.

Đợi nàng dập đầu tạ tội.

Ta mới đỡ nàng dậy, cười trách nói: "Biểu tỷ đây là làm gì, vừa rồi chẳng qua bổn cung chỉ nói đùa với biểu tỷ, sao lại kinh hãi như vậy, đây là thư của biểu ca Hoài Viễn đúng không, bổn cung sẽ xem thật kỹ!"

Dứt lời, tỳ nữ bên cạnh liền đưa phong thư cho ta.

Mở ra nhìn thoáng qua, ý cười trong mắt ta ý cười càng tăng lên.

Phò mã của ta, người cầm quyền tương lai của phủ Trấn Quốc Công Thịnh Hoài Viễn hẹn ta gặp mặt.

Ta đã ăn mặc tỉ mỉ một phen.

Khi đến Nghi Lan Viên, ánh mặt trời vẫn còn sáng.

Thịnh Hoài Viễn mặc một thân lam bào, cứ đứng thẳng dưới ánh mặt trời như vậy.

Thấy ta đến, hắn lập tức chạy tới đón ta vào trong đình.

"Triêu Dương, lần này ta lại được thứ tốt, cho nên vừa vào cung liền lập tức đưa tới cho nàng!"

Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một cái bình thủy tinh khéo léo.

Ấn nhẹ một cái.

Liền có một mùi thơm ngát bay tới.

Ta mở to mắt.

Thịnh Hoài Viễn lại nhét bình thủy tinh vào trong tay ta: "Lần trước không phải nàng nói thích hương thơm của Tam công chúa sao, nàng ấy không biết điều chế, nhưng ta vẫn nhớ kỹ chuyện này!"

"Này, ta vừa đến Tây Cương liền bắt đầu thu thập các loại hương liệu, cuối cùng mua được bình nước hoa này từ một thương nhân người Ba Tư!"

Dứt lời, hắn kiêu ngạo hất cằm lên.