Chương 2

Ta không biết mẫu hậu định làm gì, nhưng nhìn cái bụng cao vυ"t của mẫu hậu trong lòng ta lại cảm thấy lo lắng không thôi, mẫu hậu lại không nhìn ta mà đi thẳng đến tới trước mặt Lệ Quý nhân.

"Có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, bên cạnh nhất định có kẻ gian trá quấy phá, người đâu, lấy gậy đánh chết tất cả tỳ nữ bên người Lệ Quý nhân."

Ta kinh hãi, ngước mắt lên lần nữa liền nhìn thấy Lệ Quý nhân lao về phía mẫu hậu: “Đồ nữ nhân ác độc, ngươi có quyền gì gϊếŧ người, chỉ có một mình ta làm, ngươi liên lụy tới người khác làm gì!"

Lý Quý nhân thậm chí còn chưa chạm vào góc áo của mẫu hậu nhưng ta lại nhắm mắt lại.

Ta biết, lần này thần tiên cũng không thể cứu Lệ Quý nhân, phụ hoàng không tính toán với nàng nhưng ở trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, mưu hại Hoàng tự, tội danh cũng đủ để nàng chết một trăm lần.

Quả nhiên, khi ta mở mắt ra lần nữa, trên mặt đất chỉ còn màu m á u đỏ.

Yến tiệc sinh thần kết thúc không mấy vui vẻ.

Nhưng khi trở lại cung điện của mẫu hậu, ta làm sao cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt, trong đầu đều là thân ảnh đẫm m á u của Lệ quý nhân.

Và... ánh mắt lạnh lùng và chán ghét mà phụ hoàng nhìn mẫu hậu khi Lệ Quý nhân qua đời.

Nhưng...... không phải phụ hoàng yêu mẫu hậu nhất sao?

Câu chuyện mẫu hậu bị bắt cóc và phụ hoàng dùng mười bốn châu đổi một người năm xưa vẫn còn lưu truyền trong dân gian.

Đầu ta hơi đau nên ta chỉ khoác áo rồi đứng dậy đi đến Phật đường, chuẩn bị niệm kinh để đè nén sự bực bội trên người mình.

Ai ngờ vừa bước vào liền nghe thấy thanh âm vui vẻ của mẫu hậu: "Lại gϊếŧ thêm người của Thẩm Lâm Hiên, tâm trạng thật tốt!"

Thân hình ta thoắt một cái, vội vàng ổn định hơi thở rồi trốn ở sau cửa.

Thẩm là quốc tính của Đại Diệu quốc, Thẩm Lâm Hiên chính là tục danh của phụ hoàng ta!

Lời này của mẫu hậu là có ý gì, vì sao nàng muốn gϊếŧ người của phụ hoàng, còn có... Nàng gϊếŧ người khi nào?

Không đúng... Hôm nay mẫu hậu vừa mới xử tử Lệ quý nhân, chẳng lẽ Lệ Quý nhân là người của phụ hoàng?

Nhưng...... Người của phụ hoàng sao lại ở trước mặt mọi người nói ra những lời ngu ngốc như thế.

Suy nghĩ của ta chuyển động rất nhanh nhưng tai ta vẫn dán sát vào khung cửa, thanh âm của mẫu hậu vẫn tiếp tục vang lên.

"Trần Lâm Hiên thật sự là càng ngày càng hèn hạ, hắn lại dám quấy nhiễu cõi mộng của Triêu Dương."

"Ngày mai hãy gửi thi thể của tỳ nữ trong trường đua ngựa cho Thẩm Lâm Hiên, nếu hắn mất bình tĩnh thì chúng ta sẽ có cơ hội!"

Thanh âm của mẫu hậu bình tĩnh và điềm tĩnh, nhưng ta lại cảm thấy ớn lạnh khắp người.