Chương 20

“Đánh vào người hắn là đau lòng em. Anh yêu em như vậy, làm sao anh có thể khiến em đau lòng được?”

“Vậy nên anh nghĩ, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện một cách hòa bình, động tay động chân thì thật không hay. Chúng ta đều là người văn minh, gặp chuyện nên giữ bình tĩnh chứ…”

Dù có được mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng tiền đề vẫn phải là có mạng để tận hưởng.

Đối thủ quá mạnh, hắn nghĩ tốt hơn là nên lùi bước!

Lý Quân Bảo thực tế biết thời biết thế.

Nhưng Tô Bạch sao có thể dễ dàng buông tha con tốt này được?

Cậu đột nhiên rút từ trong túi ra một con dao làm bếp, rất dứt khoát nói, “Vậy thì anh gϊếŧ hắn đi, em không đau lòng đâu.”

Lý Quân Bảo: …

Thật sự NPC không cần phải ứng biến tinh vi như vậy đâu.

Chu Dương ở bên cạnh cũng kinh ngạc: Chơi game có độ chân thật 99% mà NPC này lại mang theo cả dao làm bếp sao, thật sự không hợp lý!

Điều này chứng minh rằng, NPC trước mặt có tính cách đặc biệt cố chấp.

Nhiệm vụ này dường như không thể dừng giữa chừng…

Đối mặt với ánh mắt thúc giục của Tô Bạch, Lý Quân Bảo lau mồ hôi trán, nhanh chóng hét lên trong kênh trò chuyện riêng:

【Người chơi Lý Quân Bảo】: Mẹ kiếp, hình như nhiệm vụ của NPC này không thể bỏ dở được! Hai người rốt cuộc đã làm gì mà khiến hắn tức giận đến thế! Mau nói cho tôi biết đi, nếu không thì có vẻ cả ba chúng ta không thoát được đâu!

Trong thế giới trò chơi, việc thất bại khi xoát Boss không phải hiếm thấy, thường thì kết quả chỉ là không nhận được phần thưởng hoặc bị trừ điểm kinh nghiệm, tùy thuộc vào vận may.

Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng khá hiếm gặp: đó là nếu người chơi "xoát" Boss mà thất bại, Boss sẽ khoanh vùng người chơi và đuổi theo cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

Trường hợp này hiếm thấy, người bình thường ít khi gặp phải, nếu gặp rồi thì đúng là xui xẻo.

Rất rõ ràng, ba người bọn họ hôm nay chính là ví dụ điển hình.

Chu Dương bất lực tỏ vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa:

【 Đại ca, chúng ta thật sự không làm gì cả, chỉ là anh mình từ chối nhiệm vụ của NPC này thôi, ai mà ngờ NPC lại ghi thù như thế chứ. 】

Lục Tùy bình thản đáp lại:

【 Người không chạy thoát là cậu, không phải chúng ta. Nhiệm vụ là cậu tiếp nhận mà. 】

Vậy nên, chuyện bị Boss khoanh vùng, không liên quan đến hai anh em họ.

Cả hai cùng cười mỉa:

【 Sắc đẹp là tai họa, xứng đáng bị sét đánh! 】

Lý Quân Bảo: …

Hắn háo sắc sao, hắn háo sắc sao? Rõ ràng hắn chỉ muốn kiếm chút phần thưởng từ NPC này mà thôi!

Hai kẻ chết tiệt.

"Đồng hành là oan gia" quả nhiên là câu nói không sai.

Lý Quân Bảo nghiến răng, hỏa khí bốc lên, không cần Tô Bạch xúi giục thêm nữa, hắn cũng đã quyết tâm muốn chém chết hai anh em nhà này.

“Được thôi, mỹ nhân, nếu em đã nói vậy, anh nhất định sẽ giúp em trừng trị tên phụ bạc này.”

Lý Quân Bảo lại thốt lên đầy chính nghĩa.

Tiếp nhận con dao mà Tô Bạch đưa qua, hắn lần nữa lao thẳng vào Lục Tùy, không hề chùn bước.

Lục Tùy vẫn bình thản đứng đó, vì với sức mạnh của Lý Quân Bảo, hắn hoàn toàn không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần một cú đá, hắn có thể hạ gục đối thủ.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị nhấc chân để ra đòn thì nét mặt của Lý Quân Bảo đột nhiên hiện lên nụ cười đắc ý, hắn đổi hướng, bất ngờ chuyển mục tiêu sang Chu Dương ở bên cạnh.

Tất cả đều không kịp phản ứng.

Chu Dương đã bị bắt làm con tin.

Chu Dương: !!!

Lý Quân Bảo kề dao lên cổ Chu Dương, đắc ý cười lớn nhìn Lục Tùy:

“Ha ha, các người nghĩ tôi ngốc lắm sao, một lần, hai lần, ba lần đều chịu trận? Lục Tùy, nếu không muốn em trai mình mất mạng, thì lại đây để tôi dạy cho cậu một bài học!”

Dù đã nhiều năm chơi game, Lý Quân Bảo không thể chấp nhận chuyện bị mất mặt ngay khi mới bước vào game.

Khi không có sức mạnh, phải dùng trí thông minh, và hôm nay hắn sẽ chứng minh rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đôi mắt của Tô Bạch sáng rực: Quả nhiên, mỗi người chơi đều có điểm độc đáo của mình.

Tô Bạch lén nhìn về phía Lục Tùy, trông đợi giây phút đối thủ không đội trời chung này bị biến thành trò cười.

Phải biết rằng, theo lời đồn, Lục Tùy rất quý em trai mình. Nghe nói đã có lần, vì cứu em trai mà hắn một mình xông vào căn cứ của một hội game thủ, khiến cả khu vực chìm trong hỗn loạn.

Lòng Tô Bạch không khỏi trào dâng sự phấn khích.

Chu Dương đầy hy vọng cầu cứu: “Anh, cứu em!”

Lý Quân Bảo cười đắc ý, giờ là lúc để hắn tỏa sáng.

Lục Tùy im lặng, ánh mắt lướt qua cả ba người, mặt không chút cảm xúc, không rõ đang nghĩ gì, nhưng không hề vội vã đáp lời, có vẻ đang cân nhắc.

Dù sao cũng là em trai ruột, làm sao có thể để em mình chịu chết chứ?

Đây là điều mà người có chút lương tâm đều không thể làm.