Một luồng khí bá đạo ngập tràn từ Lý Quân Bảo.
Tô Bạch: … Thực ra không cần phải làm quá như vậy.
Nhưng thôi.
Nhìn nét mặt đầy nhiệt huyết của Lý Quân Bảo, Tô Bạch lập tức quyết định tiếp tục xúi giục, “Anh Quân, cố lên! Chờ anh hạ gục hắn, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật, em sẽ mời mà.”
Lý Quân Bảo kích động: Còn có cả tuần trăng mật, vận may của hắn rốt cuộc là gì đây!
Tự tin dâng cao, hắn liền hướng về phía Lục Tùy, chuẩn bị thực hiện cú đầu sát của mình trong trò chơi, nhận phần thưởng và leo lên bảng xếp hạng đỉnh cao, trở thành người đứng đầu toàn bộ server.
Nhưng như câu nói "người tính không bằng trời tính."
“Bốp!”
Trước mắt Tô Bạch chỉ thấy một cái bóng đen lướt qua, rồi một thứ gì đó văng theo đường parabol, va mạnh vào tường hành lang.
Lý Quân Bảo ôm bụng, đau đớn cuộn tròn người lại, giọng đầy phẫn uất, “Trời ạ, hắn thế mà còn luyện võ!”
Tô Bạch: …
Không ngờ hắn bị KO chỉ với một chiêu duy nhất.
Lý Quân Bảo bị Lục Tùy xử lý nhanh gọn chỉ trong một chiêu.
Tình huống này nằm ngoài dự đoán của Tô Bạch.
Cuối cùng thì, khi người chơi mới tham gia trò chơi, trừ khi họ bỏ tiền ra mua vật phẩm hoặc may mắn được phân vào nhân vật có lợi thế, còn không thì tất cả đều bắt đầu từ vạch xuất phát như nhau.
Không có trang bị, không có kỹ năng, tay không đối đầu.
Trong điều kiện này, thắng bại được quyết định bởi khả năng trong thực tế của người chơi, ai từng luyện võ sẽ có ưu thế, ai không luyện sẽ chịu thiệt thòi.
Tô Bạch từ lâu đã biết Lục Tùy rất lợi hại, nếu không hắn cũng sẽ không trở thành cao thủ số một trong trò chơi.
Nhưng cậu không ngờ Lục Tùy mới vừa vào game đã giỏi như vậy!
Phải biết rằng, nghe nói Lục Tùy trong đời sống thực chỉ là sinh viên khoa học kỹ thuật, bình thường thì đáng ra phải là một mọt sách đầu óc phát triển, tứ chi yếu ớt mới đúng chứ?
Kiếp trước, Lục Tùy chỉ nổi tiếng từ giữa game trở đi, nghe đồn là giai đoạn đầu rất tầm thường…
Xem ra tin đồn mà cậu nghe được đã sai rồi.
Dù Tô Bạch rất muốn tự tay chém Lục Tùy vài nhát để trả thù việc bị truy đuổi ở kiếp trước, nhưng sống lại một lần, cậu không muốn dễ dàng bị gϊếŧ như vậy.
Dù biết rằng trong game cậu sẽ không chết thật, nhưng lúc bị gϊếŧ cũng sẽ cảm thấy đau!
Như người ta vẫn nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chưa hiểu rõ sức mạnh của kẻ thù, Tô Bạch nhất quyết sẽ không tự đâm đầu vào.
Lý Quân Bảo có chút yếu đuối, nhưng ít nhất vẫn dễ bị lợi dụng.
Tô Bạch hoàn hồn, vội chạy tới quan tâm,
“Anh Quân, anh không sao chứ? Ô ô, thật xin lỗi anh, tất cả là tại em liên lụy đến anh. Anh có đau lắm không? Nếu em biết anh không đấu nổi hắn, em nhất định sẽ không để anh giúp em đi xả giận.”
Lý Quân Bảo đang định tranh thủ cơ hội gào khóc để tăng thiện cảm với NPC thì nghe vậy mà nghẹn lại: …
Những lời này quả thật nghe quá mất mặt!
Là một người chơi, làm sao có thể bị một NPC coi thường như vậy.
Nén đau, hắn cố gắng lấy lại thể diện,
“Không sao đâu, mỹ nhân, anh nguyện vì em mà lên núi đao, xuống chảo dầu! Vừa rồi chỉ là thăm dò thôi, vì em nên anh đã nhẹ tay với hắn, rốt cuộc hắn là người mà em từng yêu thương, không ngờ hắn ra tay tàn nhẫn như vậy. Lần này, anh sẽ không nể mặt hắn nữa.”
Nói xong đầy vẻ nghĩa hiệp.
Lý Quân Bảo nhanh chóng đứng dậy, lấy hết can đảm tiến về phía Lục Tùy lần nữa.
Vì điểm kinh nghiệm và trang bị, người chơi không sợ gì cả!
Tô Bạch tập trung quan sát phản ứng của Lục Tùy, nhất định phải hiểu rõ sức mạnh của đối thủ không đội trời chung này.
Và rồi...
Lần này, Lý Quân Bảo chịu được ba chiêu trước khi lại bị đá văng.
“Ngao ——” Lý Quân Bảo lại ôm bụng, rêи ɾỉ đau đớn.
Tô Bạch: …
Rốt cuộc là cậu chọn sai người, hay Lục Tùy thực sự mạnh đến đáng sợ thế này?
Sự chênh lệch áp đảo này!
Tô Bạch thở dài.
Nhưng.
Là một NPC quyết tâm trở thành trùm cuối, thở dài thì thở dài, cậu nhất quyết không mềm lòng.
Khi không có người chơi khác để sử dụng, Lý Quân Bảo dù không muốn cũng phải ra trận, nếu không thì làm sao xứng đáng với sự "ưu ái" của đại lão.
Cố lên chàng trai trẻ, Boss đang kỳ vọng vào cậu!
Tô Bạch phủi bụi trên người, chủ động giúp Lý Quân Bảo khôi phục thể diện, quan tâm động viên,
“Anh Quân, anh không cần nể mặt em mà nhẹ tay nữa. Kẻ phụ bạc này dám quên em, em hận hắn. Mau giúp em dạy hắn một bài học đi, em tin tưởng ở anh mà.”
Mặt Lý Quân Bảo đỏ bừng: … Nhưng chính hắn không dám tin vào bản thân nữa.
Hai lần liên tiếp bị đánh bại dễ dàng như vậy, ai mà tin nổi vào năng lực của mình?
Kẻ thù có sức mạnh rõ ràng vượt xa hắn, dù phần thưởng có hấp dẫn đến đâu, Lý Quân Bảo cũng bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Đây không phải là vấn đề có đủ gan hay không, mà thực sự là hắn không đấu lại!
Là người thì cũng phải biết giới hạn của mình, Lý Quân Bảo quyết định nhận thua, nghiêm túc nói,
“Mỹ nhân, anh biết em chỉ nói vậy thôi, chứ em yêu hắn nhiều năm như thế, làm sao mà dễ dàng hận hắn được? Em vẫn bảo anh dạy dỗ hắn, chứ đâu có bảo anh gϊếŧ hắn, chứng tỏ trong lòng em hắn vẫn có vị trí quan trọng.”