Chương 98: Câu dẫn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ (3)

Hắn thực sự bị tức điên lên rồi, sắc mặt khó coi đến nỗi nửa ngày chưa nói hoàn chỉnh được một câu, Bùi Ngôn chính mình cũng chột dạ, lấy lòng mà ôm hắn, trên môi hắn hôm một ngụm, miệng nhỏ nói: “Không giận không giận, trở về chúng ta xem phim tiếp.”

Tống Bách Ngạn lần đầu không chịu cô lừa gạt, hừ lạnh: “Phim cũng xem xong rồi, còn xem gì nữa, hai người tự mình diễn một hồi điện ảnh đảo quốc sao?”

Bùi Ngôn hoảng ôm cánh tay hắn, đáng thương hề hề nói: “Tôi sai rồi, tôi bị sắc lệnh u mê, tôi đầu óc mê muội, tôi tự sắc vào đầu, tôi thật sự sai rồi.”

Tống Bách Ngạn lạnh lùng nhìn sau lưng cô vẻ mặt Thời Dư ý cười thỏa mãn: “Một cây làm chẳng nên non, đều là cậu ta câu dẫn cậu.”

“Đúng đúng đúng.” Lúc này Bùi Ngôn nhận sai đặc biệt thành thật, đặc biệt nghe theo hắn, “Đừng nóng được không, là Nhị di thái câu dẫn tôi, cho nên cậu chính phòng rộng lượng, cần đại ân đại lượng đúng không?”

Trích lời tra nữ bất quá cũng chỉ như thế, cần ngươi phải rộng lượng, cần ngươi phải đại ân, Tống Bách Ngạn tâm ngạnh vô cùng, nhưng lại không thể nói lời nặng với Bùi Ngôn nên chỉ có thể một mình giận dỗi.

Nhưng mà Tống Bách Ngạn tức giận nhanh đến cũng nhanh đi, ba người tới khu vui chơi điện tử bên cạnh gắp thú bông, khi Bùi Ngôn đem con thú bông đầu tiên cho hắn, hắn phân nửa hết tức giận, rất đắc ý ôm con thú bông nhỏ trước mặt Thời Dư khoe khoang: “Đáng tiếc, có một vài thú chính là không tới lượt cậu a.”

Thời Dư gật đầu: “Thứ tôi đã hưởng qua lại càng tốt hơn.”

Buổi tối ăn cơm chính là tới tiệm đồ ăn Nhật, ba người ngồi ở một phòng riêng, Tống Bách Ngạn lần này thông minh, lôi kéo tay Bùi Ngôn để cô ngồi bên cạnh mình, không cho cô và Thời Dư ngồi đối diện có bất luận cái tiếp xúc gì.

Khi ăn đến một nửa, mẹ Tống Bách Ngạn gọi điện thoại tới, Tống Bách Ngạn đi ra tiếp điện thoại sau đó trở về thở dài: “Người so sánh với người thật là tức muốn chết, cậu nói Giang Việt đang yên lành làm gì mà lại thôi học trực tiếp tới công ty ba cậu ta, làm mẹ tôi mắng tôi không có chí tiến thủ, lại hỏi tôi có phải Giang Việt ở trường bị ủy khuất gì không mới thôi học, mắng tôi không chăm sóc tốt cho cậu ta, tôi làm sao mà biết cậu ta đứt cái dây thần kinh nào chứ!”

Bùi Ngôn ngẩn người: “Thôi học sao?”

“Đúng vậy, không biết cậu ấy suy nghĩ cái gì, chỉ là như vậy cũng tốt, dù sao chú cũng bắt đầu coi trọng cậu ấy.”

“À.” Bùi Ngôn cúi đầu uống một ngụm nước chanh, không nói gì nữa.