Chương 12: Cô gái nhỏ xinh đẹp 1

Cảnh sát kia nói xong lại liếc mắt nhìn Dương Lâm một cái, trêu ghẹo: “Nhưng mà Dương Lâm à, cô đừng nên có ý gì với cậu ta, tuy thái tử gia này nhìn ai cũng cười tủm tỉm, nhưng cậu ta chỉ có hứng thú với thi thể, không có hứng thú với phụ nữ.”

Những lời này thực sự khiến người ta sởn tóc gáy.

Dương Lâm nhìn hai tiền bối như thấy quỷ, chỉ thấy bọn họ đang cười đến ngửa trước ngửa sau.

Văn Phỉ Nhiên ngồi vào vị trí ghế lái, đóng cửa xe lại, thuận tiện ngăn cách tiếng cười của hai đồng nghiệp cách đó không xa, nhìn về phía Thư Sầm: “Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

Sau khi nói xong, Văn Phỉ Nhiên lại nói thêm một câu: “Vừa rồi tôi thấy cô có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.”

Đúng vậy.

Thư Sầm ngồi vào trong xe, bây giờ thực sự trong bụng đầy nghi vấn. Tuy giao tình giữa cô và Trần Điềm Điềm chưa nói sâu bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì một người đang sống sờ sờ không còn, một tuần trước bọn họ còn nói chuyện ở cầu thang đối diện phòng ngủ nữa!

“Anh thấy trên người Trần Điềm Điềm có rất nhiều vết bầm tím không?”

“Ừm, thấy.” Văn Phỉ Nhiên gật đầu, tuy ở hiện trường anh ta không tiện cởϊ qυầи áo của người chết, nhưng nhìn tình hình từ cánh tay và xương quai xanh, đã là ếch ngồi đáy giếng có thể thấy được: “Nhưng mà vết bầm tím cũng có thể là tiểu cầu có vấn đề, tình hình cụ thể phải đợi trở về làm khám nghiệm cho cô ấy mới xác định được.”

“Vậy anh cảm thấy… Trần Điềm Điềm có khả năng bị gϊếŧ hay không?”

Bầm tím, bị nhốt ở ngoài cửa, trên người áo rách quần manh, đây đều là đặc điểm khiến Thư Sầm khó mà không suy nghĩ tới phương diện tệ hơn.

“Cũng không phải không có khả năng.” Văn Phỉ Nhiên nói: “Tuy khi cô ấy nhảy xuống có mấy sinh viên đi ngang qua dưới lầu ký túc xá nhìn thấy, có nhiều người chứng kiến, nhưng không loại trừ khả năng bị hướng dẫn hoặc bị uy hϊếp.”

Sau khi nói xong, Văn Phỉ Nhiên lấy di động trong túi đưa cho Thư Sầm: “Nhưng mà tôi không dám nói chắc chắn, nếu cô muốn biết thì đợi tôi kiểm tra ra kết quả sẽ nói cho cô trước tiên.”

Thư Sầm hơi bất ngờ nhìn về phía Văn Phỉ Nhiên, thì thấy ánh mắt anh ta cũng dịu dàng nhìn cô.

“Cảm ơn anh…” Thư Sầm có chút do dự ấn số của mình: “Nhưng mà… Sẽ không khiến anh gặp phiền phức đúng không?”

Dựa theo quy củ đương nhiên không thể nói, nhưng mà Văn Phỉ Nhiên ít làm việc theo quy củ. Anh ta nhận di động, cười nói: “Nhưng tôi không để lộ gì mà, tôi chỉ phổ cập khoa học một số vấn đề của tiểu cầu. Hơn nữa, là muốn xin số điện thoại của một cô gái nhỏ xinh đẹp.”