Chương 7: Chạy trốn 2
Cô không cam tâm tiếp nhận cuộc sống mà trong mắt người khác vô cùng hâm mộ.
“Liên Thắng tốt bao nhiêu, chẳng những giúp cô trả nợ, còn an táng cho mẹ cô rất có thể diện nữa đấy, cho dù đốt đèn l*иg cũng khó mà tìm được, nghe nói hiện tại người ta rất có tiền đồ, đi theo Triệu Khâm ở bãi biển phía tây khu Chiết Đông, có bối cảnh chính phủ, tương lai xán lạn.”
“Chi Nam, không phải tôi nói cô đâu, điều kiện của cô là gì thì mọi người đều rõ ràng, Liên Thắng thích cô như thế, đây xem như là phúc khí của cô, chờ qua hai năm nữa cô hoa tàn ít bướm, anh ta sớm quên mất một nhân vật như cô.”
…
Dựa vào cái gì? Lâm Chi Nam cô tuyệt đối không để mặc cho người ta bày bố.
Chi Nam điên cuồng chạy, từ căn nhà kia đến nhà ga huyện thành chỉ có năm, sáu cây số, trên quãng đường này, có một bóng người chạy thục mạng.
Cơ hội chỉ có một lần này mà thôi.
Liên Thắng có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, ngoài tường, một mảng hoa hồng chói mắt bị cô giẫm đạp lên, nếu người đi qua đường nhìn thấy có lòng tốt nhắc nhở người gác cửa…
Cho dù là bất kỳ loại khả năng nào đều sẽ dẫn đến đường sống của cô bị chặt đứt.
Vì thế cô lựa chọn không ngừng nghỉ, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, chỉ có một đường sinh tử.
Nhanh, nhanh lên, nhà ga ở ngay trước mắt rồi.
Ở giao lộ cuối cùng, đột nhiên bị người ta túm lấy cổ tay, Lâm Chi Nam hoảng sợ, nương theo ánh đèn đường nhìn lại, là bạn học trường cấp ba của cô.
“Thanh Thanh, sao cậu lại ở đây?”
“Mình ở nhà ga vẫn luôn không chờ được cậu, cho nên muốn đi lên phía trước.” Diệp Thanh đưa mấy túi hành lý và mấy tấm vé xe lửa đến, không chắc khi nào cô đến, cho nên đã mua hết tất cả vé đêm nay.
Nhà ga huyện thành quản rất lỏng, nhất là vào buổi tối, bảo vệ lười kiểm tra đối chiếu từng cái, chỉ cần dựa vào vé là có thể lên xe.
“Sau khi cậu vào nhà ga thì chọn một toa gần nhất lên ngay.” Diệp Thanh còn dặn dò: “Chỉ cần rời khỏi Chiết Đông thì Liên Thắng không cách nào tìm được cậu nữa.”
Mắt Lâm Chi Nam lập tức chua xót, trong sinh mệnh cô, ấm áp đều liên quan đến Diệp Thanh.
Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu Thanh Thanh.”
Bả vai bị người ta ôm lấy, giọng nói nghẹn ngào từ trong cổ họng truyền đến đứt quãng: “Chi Nam, bảo trọng.”
“Ừm.”
Hai người đều biết, trời đất bao la, lần từ biệt này không chỉ là cô và Liên Thắng, mà là cùng tất cả mọi người hoàn toàn xa nhau.
Thời gian cấp bách, Diệp Thanh buông cô: “Đi mau!”
“Chuyến gần nhất là toa tàu đi về phía tây, 15 phút nữa sẽ chạy, cậu chạy đến còn kịp.”
Lâm Chi Nam kìm nén nước mắt, hỏi: “Có phải thư thông báo trúng tuyển hôm nay tới rồi?”
“Ừ, hôm nay đã đến, là đại học Lê Đô.”
Chi Nam cười hỏi thêm: “Là ngành Trung văn à?”
“Ừ.”
Ba năm trước hai người hẹn nhau ghi danh trường đại học Lê Đô, Diệp Thanh yêu thích kiến thức cận đại dốc lòng đi học Trung văn, Chi Nam sốt ruột kiếm tiền, chỉ muốn học tài chính.
Thế nhưng tất cả mộng tưởng đều theo bỏ học chết yểu, vô số bàn tay kéo cô vào vực sâu.