Chương 6

Thời điểm thủ lĩnh nhân ngư trở về từ Liên bang,hắn ta không còn mang thân phận tù binh nữa.

Sau khi biến dị hoàn toàn, nhân ngư đã trở nên cường đại hơn so với trước, rất nhiều, đội quân nhân ngư biến dị từ biển sâu cứu hắn ra. sau đó hắn dẫn đầu đột kích vào Liên bang và thành công đánh bại.

Hiện tại nhân ngư đã trở thành sự tồn tại khiến quân đội liên bang phải khϊếp sợ.

Liên bang nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của nhân ngư, việc Quan quân ra khơi và mất tung tích khiến bọn họ thất thế, một tháng sau, Liên bang cuối cùng cũng nhận ra tình hình, không thể không cầu hòa với nhân ngư.

Bọn họ thành lập một nền hòa bình ngắn ngủi.

Nhân ngư chiến thắng trở về quê nhà.

Thủ lĩnh nhân ngư sau khi biến dị càng thêm cường hãm, các nhân ngư khác vô cùng vui mừng chào đón Thủ lĩnh của mình trở lại, kính sợ mà vây quanh bên người hắn.

Thủ lĩnh thấy em trai của mình, nhân ngư mắt xám đang đi xuyên qua đàn nhân ngư khác tiến lại gần.

"Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại."

Khoảng thời gian Thủ lĩnh nhân ngư không có mặt, hắn thay anh trai quản lý đàn nhân ngư, giờ đây hắn cũng mang khí chất của một thủ lĩnh, không còn là một Phó quan trầm mặt che giấu thân phận trong Liên Bang nữa.

Thủ lĩnh nhân ngư rất hài lòng, nói về hiệp định hòa bình giữa Liên bang và tộc nhân ngư lại ngỏ ý muốn Phó quan hắn giúp mình tiếp tục quản lý tộc nhân ngư.

Phó quan lắc đầu: “Những đứa em khác của chúng ta cũng đã trưởng thành, anh có thể đem trọng trách này giao cho bọn họ.”

"Vậy còn ngươi ?"

Nghe vậy, Phó quan lộ ra nụ cười hết sức dịu dàng: "Em chỉ muốn ở cùng Trưởng quan."

Lúc này Thủ lĩnh mới nhớ tới sự tồn tại của Trưởng quan.

Hắn chưa bao giờ quên tên Trưởng quan độc tài đó đã gϊếŧ hại đồng bào tàn nhẫn như thế nào, đã hành hạ mình ra sao, mối hận thù lâu ngày lập tức xé nát niềm vui chiến thắng.

Nhưng nhìn vẻ ngọt ngào trên gương mặt em trai, hắn đành phải đè nén những cảm xúc mãnh liệt đó xuống, nhàn nhạt nói.

"Đưa ta đến chỗ hắn."

Phó quan lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút đề phòng: “Anh, anh đã hứa với em là sẽ không làm tổn thương em ấy.”

Một nhân loại, lại có thể khiến em trai hắn đề phòng với chính đồng bào mình như vậy.

Thủ lĩnh căm hận nhân loại xảo trá, căm hận Quan quân mê hoặc em trai mình.

Mặc dù đã có sát ý, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười nhẹ.

"Ta sẽ không làm tổn thương hắn, ta chỉ đi xem qua. Dù sao hắn cũng là một nhân loại và là quan quân của Liên bang. Ta cần đảm bảo hắn an phận ở trong tộc nhân ngư."

Thần sắc Phó quan thả lỏng "Yên tâm, em ấy bây giờ rất ngoan."

Hắn đưa Thủ lĩnh về sào huyệt của mình, mà Thủ lĩnh cũng nhanh chóng hiểu được , hắn nói " rất ngoan" là có ý gì.

Tên Quan quân xinh đẹp luôn mang vẻ mặt ngạo mạn kia, hiện đang yếu đuối nghiêng người dựa vào vách tường, không mặc gì cả, thân hình trần trụi sáng như trân châu.

Bụng y nhô cao, hệt như nữ nhân đang mang thai, từ giữa hai chân không khép lại được đang không ngừng rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhân ngư và trứng trong suốt , phần đùi trong hồng đến diễm lệ.

Mấy nhân ngư nhỏ mới sinh ghé vào lòng ngực y, trên vai y, ngây ngô kêu lên ngọt ngào.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Bàn tay nhỏ xíu víu lấy ngực Quan quân , ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hồng hơi nhô lên của y vào miệng, mυ"ŧ lấy dòng sữa ngọt ngào ấy.

Bị móng vuốt cào đến đau, trên mặt Quan quân cũng không có biểu cảm gì, chỉ ngồi đó uể oải.

Phó quan bơi tới, hôn lên má y.

"Trưởng quan, anh về rồi."

Quan quân thập phần ngoan ngoãn tiếp nhận sự đυ.ng chạm thân mật của hắn, ánh mắt lướt qua Thủ lĩnh nhân ngư, lại như không từng nhìn thấy gì, trầm mặt lùi lại.

Phó quan cố ý che lại cơ thể y, quay dầy lại nhìn về phía Thủ lĩnh.

"Anh, hiện giờ có thể yên tâm chưa?"

Thủ lĩnh nhân ngư gật gật đầu, vẫn đứng tại cửa nhưng cũng không tiến vào, "Ra đây trước đã, ta có việc muốn nói."

Phó quan do dự một chút, lưu luyến mà sờ sờ mặt Quan quân mới bơi đi ra ngoài.

Có lẽ sợ bị Quan quân nghe được, bọn họ bơi đi nơi xa để nói chuyện.

Quan quân nhìn nhân ngư nhỏ trong ngực, đuôi của nó vui vẻ mà vung vẩy, gương mặt non nớt tràn đầy dựa dẫm, làm nũng muốn ôm một cái, muốn hôn hôn mẹ.

Quan quân giơ tay, vuốt ve gò má nó, lòng bàn tay chậm rãi dịch xuống, dừng tại cổ nhân ngư.

Xương cốt yếu ớt như vậy, y dùng một chút lực là có thể bóp chết.

Đây là đàn nhân ngư kinh tởm ấp từ trong bụng y.

Quan quân lạnh lùng nhìn chúng, nhưng lại không dám dùng sức.

Nhân ngư nhỏ nhạy bén mà cảm nhận được xúc cảm của y, có chút khϊếp đảm mà bơi ra xa, mắt mở to, lại không kiềm được yêu mến mẹ, bơi lại vào lòng ngực y làm nũng.

"Mẹ! Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ–––––"