Chương 2

“Em sẽ nhét thật nhiều trứng vào bụng em ấy, để em ấy sinh ra vô số tiểu nhân ngư, để bọn chúng gọi em ấy là mẹ.”

Cảnh tượng tuyệt vời mà hắn hằng mơ ước vô số lần cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, phó quan cảm thấy hạnh phúc đến choáng váng, tim co thắt.

"Bị giam cầm dưới biển sâu và trở thành thê tử của nhân ngư là sự trừng phạt tàn khốc nhất đối với em ấy."

Thủ lĩnh nhân ngư im lặng.

Nghĩ đến tên quan quân kiêu ngạo khó ưa khinh thường mình cách đây không lâu sẽ bị làm đến lớn bụng chỉ có thể khóc lóc nức nở, trở thành con mồi của nhân ngư, trong lòng hắn liền cảm thấy hưng phấn khó tả.

Giẫm tên Quan quân liên bang cao cao tại thượng kia dưới chân, xỏ xuyên cơ thể hắn và tra tấn hắn đến khi hắn gục xuống hỏng mất.

Quả thực sẽ thỏa mãn hơn là trực tiếp gϊếŧ hắn.

Cuối cùng, thủ lĩnh nhân ngư cũng thả lỏng, "Được rồi, ta đồng ý."

Quan quân hài lòng trở về nhà.

Sau khi quét và xác định, cánh cửa mở ra, một người đàn ông có mái tóc xoăn mỉm cười nói: "Chủ nhân, ngài đã trở lại."

Nam nhân tóc xoăn, hay đúng hơn là chàng trai, hắn rất cao, khuôn mặt tựa như thiên sứ pha chút ngây thơ, đôi mắt xanh trong veo đẹp động lòng người, đang tươi cười chân thành.

Hắn là quản gia của quan quân và là người máy trí năng thông minh tiên tiến nhất trên thị trường, nhìn qua gần như không thể phân biệt được với con người.

Hắn tri kỷ cầm lấy áo khoác của quan quân, vắt lên tay, đi theo sau y, nhẹ nhàng hỏi: "Chủ nhân, hôm nay ngài muốn uống loại trà nào?"

"Hồng Trà đi."

Quan quân đi đến ghế sô pha, khoanh chân ngồi xuống, nhìn quản gia ngoan ngoãn quỳ một bên rót trà cho mình, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu hắn.

Những lọn tóc xoăn bồng bềnh, mềm mại, sờ lên cảm giác như đang vuốt ve chó con.

Quan quân rất thích thú cưng, nhưng y không có thời gian để nuôi chúng, cũng không muốn đặt quá nhiều cảm xúc vào bất cứ thứ gì, vì vậy đã tự mình đặt ra nhiều dữ liệu khác nhau tùy chỉnh cho người máy quản gia này.

Ví dụ như, đôi mắt có màu xanh lam độc nhất vô nhị không thể xuất hiện ở người thật , là màu xanh lam không có một tia sương mù nào, chẳng hạn như mái tóc xoăn hay tính cách ngoan ngoãn, ân cần săn sóc.

Về phần số liệu của quản gia, chúng đương nhiên đều là hoàn hảo nhất, bởi vì đối với quan quân mọi việc đều phải là tốt nhất.

Bị sờ soạng đầu, nụ cười của quản gia vẫn không thay đổi, hắn hai tay cầm Hồng Trà đưa cho quan viên, đôi mắt xanh chăm chú nhìn y.

Quan quân không chút để ý, tùy tiện mở quang não xử lý văn kiện, nhấp vài ngụm, rồi buông tách trà xuống lại được quản gia vững vàng tiếp lấy đặt lên bàn.

Tay còn lại của Quan quân cuộn lên trong không trung, như đang muốn nắm lấy thứ gì đó, giây tiếp theo, quản gia cúi đầu chui vào lòng bàn tay y, giống như chó con ngoan ngoãn.

Buổi tối, quan quân liên lạc với phó quan.

Đã đến trước giờ đi ngủ, quan quân thay quân phục, mặc một bộ đồ ngủ thoải mái.

Chỉ có thể ở trước mặt phó quan của mình, y mới trở nên thoải mái như vậy.

"Thế nào rồi?"

Phó quan nhìn chăm chú vào y rồi trả lời: "Thủ lĩnh nhân ngư đã nói cho chúng tôi biết vị trí chung của phần lớn đàn nhân ngư."

Dừng một chút, hắn cúi đầu xin lỗi: "Thủ lĩnh nhân ngư chịu không nổi nữa nên tôi đã tự ý điều bác sĩ đến chữa trị cho hắn. Mong ngài hãy trừng phạt tôi."

Quan quân lộ ra vui mừng ngoài ý muốn, mỉm cười hài lòng: "Ngươi đã làm rất tốt, ta sao có thể trừng phạt ngươi? Chỉ cần lưu lại cho tên thủ lĩnh nhân ngư kia một hơi thở là được."

"Sáng mai lập kế hoạch bắt giữ, buổi chiều xuất phát."

Quan quân có chút hưng phấn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sát ý, tươi cười khiến người lạnh sống lưng.

"Lần này ta sẽ gϊếŧ hết đám nhân ngư đó rồi cho bọn chúng vào trang trí cho bộ sưu tập của ta."

Phó quan bất động mà nhìn y, trầm mặc.

Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, quản gia cầm một huân hương mới thắp vào, đặt lên đầu giường rồi nhẹ giọng nói nhỏ.

"Chủ nhân, đã đến lúc nghỉ ngơi."

Hắn không phải là con người không có cảm xúc hay mưu mô của con người, vì vậy quan quân không hề phòng bị đối với hắn, thậm chí còn cho phép hắn cư xử như một con người vào một số thời điểm nhất định, chẳng hạn như thúc giục bản thân đi ngủ.

Lúc này tâm tình Quan quân rất tốt, khóe mắt y nhận thấy hình dáng của huân hương mới rất đặc biệt, nhìn nó với vẻ thích thú và hỏi: "Đây là cái gì? Một đoá vân?"

"Vâng thưa chủ nhân."

Quản gia nhìn y, dư quang nửa điểm cũng không phân cho phó quan trên màng hình.

Là một người máy trí năng do chính quan quân thiết kế, nhiệm vụ của hắn là tuân theo mọi mệnh lệnh từ quan quân nên đương nhiên trong mắt chỉ có quan quân.

Hắn tiến lại gần, đưa tay về hướng cúc áo ngủ của quan quân, tự nhiên mà ngoan ngoãn nói.

"Chủ nhân, cúc áo của ngài bị lỏng rồi."

Quan quân tùy ý ừ một tiếng lại nhìn huân hương vài giây mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này y mới nhận ra quản gia vẫn luôn đứng trước mặt mình, bởi vì cao hơn y khoảng một cái đầu, thời điểm quản gia cúi xuống nhìn y như thế này, mặc dù khí chất dịu ngoan ánh mắt thành kính, vẫn khiến quan quân cau mày.

Y không thích ngước nhìn người khác.

Nếu không phải khi trước cảm thấy vóc dáng cao lớn có thể làm vệ sĩ cho mình, y làm sao có thể cho phép quản gia cao hơn mình?

Tuy nhiên, quản gia chỉ là người máy.

Ngữ khí của quan quân lạnh đi vài phần, không kiên nhẫn nói: "Ra ngoài, đừng làm phiền ta."

"Vâng, chủ nhân."

Quản gia ngoan ngoãn rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Quan quân quai đầu lại mới nhận ra mình vẫn còn kết nối với phó quan trên video, khuôn mặt đối phương như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt xám đang bất động nhìn sang.

Khoảnh khắc đối diện quan quân, phó quan rũ mắt, siết chặt tay.

Quan quân ngáp một cái, cắt đứt quang não.