Chương 16: Vong linh dịu dàng

Bloza hoảng sợ, nhanh chóng đẩy đám khói còn sót lại sang một bên rồi lao vào và hét lên: "Đại nhân Pangos!"

Chẳng lẽ tất cả những gì cậu vừa thấy chỉ là ảo ảnh sao?

Bloza lo lắng nghĩ, cậu hoảng sợ cắn môi dưới, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ hơn.

Chẳng lẽ vì hành động liều lĩnh của mình mà cơ thể của đại nhân Pangos đã hoàn toàn tan biến theo những cột băng?

Cậu lao về phía trước và nhìn chăm chú vào đống tinh thể khoáng sản màu xanh, rồi hơi thở của cậu như đông cứng lại.

Một thân hình mảnh khảnh trắng trẻo đang nằm lặng lẽ giữa biển hoa màu xanh băng giá.

Người nọ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng mi nhỏ như quạt phủ bóng nhẹ lên đôi má trắng nõn, đôi môi tươi cười hơi cong, khóe môi trũng xuống và bên khoé môi trũng xuống đó quả thật như đang chọc người ta ngứa ngáy tâm can.

Đầu tóc của người này đầy những sợi bạc từ trên người chảy xuống như ánh trăng, được tinh thạch chiếu rọi phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Người này giống như đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ ngọt ngào hơn là trong địa ngục tối tăm. Và trước khi người nọ mở mắt, đã có thể đảo lộn vạn vật, khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống hôn ngón chân người nọ một cách thành kính.

Bloza vô cùng nghi ngờ cái gọi là “Dưới cánh rồng, nơi nào có thể che giấu bóng tối, mọi chủng tộc đều phải đầu hàng.” Sự khuất phục đó là nỗi sợ hãi quyền lực hay sự gục ngã trước cái đẹp đây?

Thật tiếc khi vẻ đẹp đó không còn có thể hồi sinh được nữa.

Bloza xấu hổ lau tay, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ vì những đốt ngón tay thô ráp của mình: Làm sao một kẻ thô tục như mình, lại có quyền chạm vào cơ thể của đại nhân Pangos chứ?

Nhưng cậu buộc lòng phải đưa cơ thể này ra ngoài, mặc cho bản thân cảm thấy rất có lỗi.

"Đại nhân, xin hãy tha thứ cho sự kiêu ngạo của tiểu bối." Bloza cúi đầu, sau đó với đôi tay run rẩy, cậu nhẹ nhàng nâng người đẹp trong biển hoa màu xanh lên.

Cảm giác khi ôm người này giống như đang ôm một đám mây trắng, thật nhẹ nhàng và đau lòng, vì cơ thể người nọ tưởng chừng như có thể biến mất khỏi thế giới bất cứ lúc nào.

Bloza cẩn thận biến đổi quần áo cho hai người rồi cùng bước đi.

Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành và còn thu hoạch được một bất ngờ lớn. Cậu muốn lập tức quay trở lại Đảo Rồng để các trưởng lão tìm cách cất giữ thi thể quý giá của Đại nhân Pangos.

Nhưng bên ngoài đang có một trận chiến rất khốc liệt, Tuyết Ma Lạp tấn công Sofield và nhóm của y như điên, khiến họ không thể tiến gần hơn nửa bước đến vết nứt lớn. Sofield đã nhận ra sự biến mất của Bloza và vô cùng lo lắng, không biết phải tấn công như thế nào, nên nhiều lần bị chiếc sừng sắc nhọn của Tuyết Ma Lạp đâm vào, dẫn đến trên cơ thể có vô số vết thương với nhiều kích cỡ khác nhau.

Lance điên cuồng niệm chú, bất kể danh tính bị bại lộ, hắn triệu tập một số lượng lớn bộ xương bất tử trước mặt mọi người và tìm kiếm từng bộ xương dưới vực thẳm.

"Bloza, em cho rằng, em cứ như vậy rời đi là có thể thoát khỏi tôi sao?" Lance lộ ra bộ dáng điên cuồng, mái tóc đen và hàm răng sắc nhọn, áo choàng cũng bị vòng tròn ma quái thổi bay bồng bềnh phía sau lưng.

"Cha, đừng như vậy, Sasha sợ quá..." Sasha ở một bên sợ hãi rụt đầu lại, cố gắng nắm lấy tay áo Lance.

Không ngờ Lance lại hoàn toàn mất đi sự ân cần thường ngày, nghe xong thì cúi đầu, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm "Cô con gái" này và rít lên: "Con có ngửi thấy mùi của em ấy không?"

"Không... Mùi của mẹ đã bị thứ gì đó chặn lại, khiến con không thể ngửi được..." Sasha đang muốn phòng thủ thì nhìn thấy Lance không thương tiếc, hất mạnh tay áo và cười lạnh: "Vậy thì tiếp tục tìm kiếm đi!"

Hai cha con đang tranh cãi, thì chợt cả hai nhìn thấy một bóng đen bay ra khỏi hang động trước mặt và lập tức từ phía trên vết nứt bay vυ"t lên bầu trời.

Bóng đen dang rộng đôi cánh khổng lồ, ngửa mặt lên trời gầm lên, bay thẳng về phía bắc.