Chương 72: Xuân tới (2)

"Tô Tô." Có người ở bên ngoài gọi, giọng điệu có chút gấp gáp: "Tô Tô, ngươi đi ra đây!"

Tô Tô đang cùng Ô Lâm Châu may quần áo nhỏ cho đứa trẻ. Tay nàng không được khéo léo, trước đây ở trước mặt Hách phu nhân và Trần di nương, nàng chỉ có thể làm những việc vặt, nhưng trong đám a hoàn hộ giá cao lớn này, nàng có đủ sự tự tin để kiêu ngạo. Nàng chỉ thêu một bông hoa nhỏ trên áo, mũi kim không được tỉ mỉ lắm, nhưng mấy Địch nữ này đã kêu lên liên tục, như thể thứ Tô Tô thêu không phải là một bông hoa, mà là làm phép vậy.

Nghe thấy có người gọi Tô Tô ra ngoài, bản thân nàng còn chưa kịp động tay, Ô Lâm Châu đã cực kỳ không hài lòng: "Có chuyện gì?"

Mấy tỳ nữ cao lớn thô kệch cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào người đến truyền lời, mặt mũi không chút thân thiện nào.

Tiểu nội quan đến truyền lời bị sợ hãi, lắp bắp nói: "Vương phi, là sắp xếp của Khang vương điện hạ, tiểu nhân không biết gì khác..."

"Chậc." Ô Lâm Châu không thích dáng vẻ sợ hãi của nội quan, hất cằm về phía Tô Tô: "Bảo hắn đợi đi, thêu thêm một bông cho ta xem."

"Nhưng, vương phi, điện hạ vẫn đang chờ --" Tiểu nội quan còn muốn cố gắng thêm chút, nhưng đã bị mấy tỳ nữ trừng mắt đuổi đi.

Tô Tô nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn Ô Lâm Châu, ngoan ngoãn cầm kim thêu lên.

Thế là lề mà lề mề, lại một bông hoa nhỏ nữa nở ra trên vải mềm, Tô Tô sắp xếp cho các Địch nữ thêu đủ để họ tiêu hóa được kỹ năng thêu sống một lúc, rồi mới đứng dậy bước ra ngoài. Tiểu nội quan lúc nãy chạy đi chạy lại vài lần, trán đầy mồ hôi hột, thấy Tô Tô thì như được đại xá, nắm lấy tay nàng sợ nàng không đi theo: "Tứ Thái tử mấy ngày nay bận rộn chân không chạm đất, ngài vừa trở về từ doanh trại Yến Kinh, lát nữa còn phải lên Hàn Chương Các bàn việc với quốc tướng, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian cho người đó!"

Dẫn nàng ra khỏi phủ Khương Thân vương, bên ngoài một người nghe tiếng bước chân quay lại, Trịnh Hồng đan hai tay vào ống tay áo, rõ ràng đã đợi lâu. Thấy Tô Tô, hắn nhảy lên một cái: "Aiyô, cô nãi nãi của ta --" kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến. Tô Tô bị sự nhiệt tình của hắn làm giật mình, nhíu mày lùi ba bước, lúc này hắn mới nhớ ra phải kiềm chế cảm xúc, nhưng thái độ vẫn tốt đến nỗi có thể gọi là nịnh nọt: "Tô Tô, sao giờ ngươi mới ra?"

Tô Tô nhìn xung quanh, không thấy Oát Chuẩn Tư Liệt đâu: "Điện hạ đâu?"

"Điện hạ vừa đi, công việc gấp gáp, không thể chờ được." Trịnh Hồng thở dài, có chút tiếc nuối. Sau ngày đầu năm, Oát Chuẩn Tư Liệt giao nhiệm vụ cho hắn, nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là chuyện Tô Tô ở Bắc Địa không vui, hắn cũng không vui theo -- Khương Vương điện hạ tự mình đi vào thảo nguyên bắt một con sói con chưa đầy tháng, nhưng chưa thuần phục, sợ con vật còn hoang dã, không dám mang đến trước mặt Tô Tô. Hắn bận rộn không ngơi tay, không có thời gian ở bên Tô Tô, thấy Ô Lâm Châu ở trước mặt Tô Tô còn quan trọng hơn hắn, Khương Vương điện hạ không thể ngồi yên, bảo Trịnh Hồng nghĩ cách.

Trịnh Hồng suy nghĩ, vì sao nữ tử từ phía nam bị bắt đến Bắc Địa không vui chứ? Xa quê hương, đơn thân đến vùng đất hoang dã, bên cạnh không có ai để nói chuyện, ai mà thoải mái cho được? Nên hắn đã tìm vài Hán nữ cùng tuổi với Tô Tô ở Yến Kinh, hoạt bát nhanh nhẹn một chút để làm bạn với nàng -- nói thì dễ, nhưng thực tế là công việc tinh tế. Phải biết cách nói chuyện ngọt ngào, làm việc khéo léo, dù sao tính cách Tô Tô trầm tĩnh, nếu người khác không chủ động bắt chuyện, rất có thể nàng sẽ im lặng cả ngày; nhưng cũng không thể quá khéo léo, nhỡ nảy sinh ý đồ khác, muốn trèo lên cây cao Khương Vương... Vậy thì cũng không được.

Nói thật, Trịnh Hồng cũng không phải không nghĩ đến việc lại tạo ra một "Tô Tô" khác để đưa cho Khương Vương, nhưng sau đó nhận ra thực sự không cần thiết. Năm ngoái Tô Tô được Oát Chuẩn Tư Liệt yêu thích, biết bao người nghe tin mà đến, học theo gửi mỹ nhân cho các thân vương? Nhưng đến chỗ Oát Chuẩn Tư Liệt thì không cần nói, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Bảo Lai Na của hắn, mỹ nhân múa trước mặt hắn mà hắn còn lười cả nhướng mắt. Các thân vương khác cũng không khá hơn, mấy tháng ngắn ngủi, mỹ nhân hoặc nhanh chóng mất đi ân sủng, gặp thất bại, hoặc gây ra sự khó chịu cho các nữ nhân trong vương phủ mà hương tiêu ngọc vẫn. Đợi qua năm, người còn sống tốt, thậm chí được mang đến lễ ngày 30 tết để thu hút sự chú ý, cũng chỉ có một mình Tô Tô.

Tô Tô được Oát Chuẩn Tư Liệt yêu thích, kéo theo địa vị của Trịnh Hồng ở Yến Kinh cũng tăng lên, nên Hán thần thông minh ở Bắc Địa này tin rằng, Tô Tô có số mệnh lớn, chỉ cần không gặp rắc rối, thì ít nhất cũng có thể làm thϊếp của thân vương? Tương lai vinh hoa phú quý của hắn có thể dựa vào nàng, sao hắn có thể không hết lòng vì nàng, cố gắng làm hài lòng chứ.

"Điện hạ thương ngài lạc lõng ở Bắc Địa, nhớ quê hương đến sốt ruột, đặc biệt lệnh ta tìm vài người để ngài giải sầu." Hắn dẫn Tô Tô đến Gia Ấn Đường, dùng nhiều lời nhấn mạnh tấm lòng của Khương Vương điện hạ, đồng thời không quên nhắc đến công lao của mình: "... Những cô nương này đều giống ngài, từ phía nam đến, giờ cũng đã coi như cắm rễ ở Bắc Địa, kết duyên với người Địch, cuộc sống khá tốt. Ngài cũng nên nghĩ thoáng ra, Khương vương điện hạ đối xử với ngài thế nào, đó là điều cả trong lẫn ngoài cung đều biết, người Hán ở Bắc Địa chúng ta đều nhờ ngài mà nở mày nở mặt, mấy ngày trước có không ít người hỏi thăm, Tô cô nương bên cạnh Tứ Thái tử trông như thế nào mà mọi người nói là đẹp như tiên..."

Tô Tô không hứng thú nghe người khác khen vẻ ngoài của mình, bình thản bày tỏ sự cảm ơn: "Làm phiền Trịnh tướng công rồi." Nàng thích yên tĩnh, cũng không muốn lãng phí thời gian của người khác để giúp mình giải sầu: "Ta giờ chỉ là một nô tỳ, như lục bình trôi, không có gì để oán trách, ban ngày cần cẩn thận hầu hạ điện hạ và vương phi, không cần làm phiền các cô nương kia." Hai người dừng lại trước cửa đường, nàng cúi đầu chào Trịnh Hồng, không có ý định vào trong xem, dù sao cũng đều là những cô nương khổ sở, dù có tụ tập lại, cũng chỉ là đồng bệnh tương liên, cùng nhau nuốt trôi nỗi nhớ nhà mà thôi.

"Ấy, ấy ấy ấy --" Trịnh Hồng không ngờ Tô Tô hoàn toàn không nhận lòng tốt, vội vã ngăn nàng lại không cho đi, hạ giọng nói: "Cái này, cô nãi nãi ơi, tốt xấu gì ngài cũng nên nhìn một chút chứ? Ngài thế này, tiểu nhân... Tiểu nhân không biết báo cáo với Khương Vương điện hạ thế nào..."

"Nếu hắn trách, cứ nói là ta không muốn." Tô Tô nhíu mày nói.

Trịnh Hồng vội đến mức đổ mồ hôi đầy trán, vội vàng nghĩ cách thuyết phục Tô Tô, trong lúc đó người bên trong Gia Ấn Đường nghe thấy tiếng động bên ngoài, xôn xao một trận, có người bước ra, dựa vào cửa nói: "Trịnh tướng công, chuyện này phải làm sao mới ổn đây, người ta phải hầu hạ thân vương, không coi chúng ta ra gì."

Lời nói kéo dài, giọng điệu uốn éo như hát, rõ ràng là đang chế giễu.

"Nói nhảm gì đó, còn không mau vào!" Trịnh Hồng vội vàng mắng, lại quay đầu hạ giọng nói lời hay với Tô Tô: "Ở Bắc Địa lâu rồi, học theo tính thẳng thắn của người Địch, ngài đừng để bụng..."

Tô Tô dừng chân, biết lời mình vừa nói gây hiểu lầm, quay lại muốn giải thích chút, nhưng khi nhìn rõ người đứng dựa vào cửa, cổ họng nàng nghẹn lại, không nói nên lời.

Nữ nhân đang ở tuổi thanh xuân, mặc váy xoay màu vàng nhạt đậm chất Bắc Địa, tóc búi kiểu lười, trâm cài, hoa tai, vòng ngọc đều được lựa chọn kỹ lưỡng, phối hợp hài hòa, tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ của nàng. Nàng đứng trên bậc thềm nhìn xuống Tô Tô, ngón tay chậm rãi cuốn lấy tóc mai, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, rõ ràng không để ý đến người được đồn đại là "khiến thân vương Địch Di mê mẩn" này.

Tô Tô nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt của nữ nhân, môi run run, nhẹ nhàng hỏi: "... Mai Cầm?"

Nữ nhân ngẩng đầu, sau đó tay đang cuốn tóc dừng lại.

Nàng dần dần mở to mắt, nhìn Tô Tô cách mình ba bước, không tin nổi mà che miệng lại: "Trời ơi --"

"A --" Tô Tô gặp lại cố nhân sau nhiều năm xa cách ở Bắc Địa, trong niềm vui lớn ấy, nàng gần như bật khóc, hai cô nương gần như chạy đến ôm nhau.

"Thật tốt quá, thật tốt quá..." Nàng không giỏi nói chuyện, chỉ chôn đầu vào vai Mai Cầm, chùi mạnh nước mắt. Mai Cầm cũng xúc động không nói nên lời, vỗ lưng Tô Tô, giọng run run: "Trời ơi, ngoài kia đồn đại Tứ Thái tử có được một mỹ nhân đẹp không gì sánh bằng, lúc đó ta còn nghĩ, một đám người chưa từng thấy đời, làm sao có thể sánh được với muội? Không ngờ lại là muội, Tô Tô --" Nàng hơi ngừng lại, muốn hỏi tại sao nàng lại lạc đến Bắc Địa, muốn hỏi những năm qua nàng ở đâu, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "... Thật tốt quá!"

Mọi khó khăn gian khổ, lang bạt kỳ hồ đều như mây khói, sao lại không tốt được, trong thời kỳ tàn khốc và biến động như vậy, sau khi từ biệt Hàng Châu, hai người lại có thể sống sót và gặp lại nhau.

Trịnh Hồng khoanh tay đứng một bên, thấy hai cô nương vừa khóc vừa cười ôm nhau, nhất thời không hiểu chuyện gì, cũng không biết nói gì. Nhưng một lát sau, Hán thần đã lăn lộn nhiều năm ở Bắc Địa, đã sớm mất hết góc cạnh của trái tim không tự chủ được mà cũng nở nụ cười.

Trịnh Hồng hắn... Cuối cùng lần này cũng đã làm được một việc đẹp đẽ chính đáng!

=========

Năm mới đến, Tô Tô sẽ gặp nhiều may mắn!

Suy nghĩ cả nửa năm, cuối cùng cũng viết đến đoạn Tô Tô và Mai Cầm gặp lại, tôi ghét công việc vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ cập nhật của tôi.

Chương sau sẽ có cảnh nóng ( Tô Tô có Mai Cầm, một tay lão luyện trong tình trường làm trợ thủ, sao có thể không làm Oát Chuẩn Tư Liệt mê mẩn chứ)

*** Bả nói vậy thôi chứ lại ngưng đăng được mấy tháng ròi =(((( ***