Chương 69.1: Chính đán (2)

Nàng trước sau như một trầm tĩnh ngoan ngoãn, là nhưng ánh mắt cảnh giác và sắc bén của nàng lại khiến cho Khang thân vương phải lắp bắp, tự xưng cũng quên: "Ta, có mấy lần ta nghe nàng nói mê, tên nàng kêu chính là người này..." Hắn coi đây là tình lang của Tô Tô, rất khó chịu -- đều nói ngày có suy nghĩ đêm có mộng, tiểu nữ nô này không biết ngẫm lại nên hầu hạ mình như thế nào, ngược lại lại dám nhớ mãi không quên với người bên ngoài?

Chẳng qua hắn vẫn hiểu được việc giữ chút mặt mũi cho mình, không đề cập đến việc bản thân hơn nửa đêm tức giận đến mức không ngủ được, chỉ trừng đôi mắt xanh biếc chất vấn Tô Tô: "Chẳng lẽ ta không so được với cái người tên "Phi Phi" kia sao, nàng ở bên người bổn vương cũng đã vài ngày, vậy mà vẫn còn nghĩ đến hắn?"

Tô Tô trả lời không cần nghĩ ngợi: "Ừ, ngươi không sánh được với nàng."

Oát Chuẩn Tư Liệt sửng sốt, lập tức trong mắt phun ra lửa, gần như muốn hất Tô Tô ra vỗ bàn đứng lên: "Ngươi lớn mật - -"

"Phỉ Phỉ là con gái ta, ngươi không sánh được với nàng."

Một câu nói nhẹ nhàng, Khang thân vương đang ghen tuông lại đành hành quân lặng lẽ.

Tô Tô không quản hắn, đôi mắt đẹp rủ xuống, trong mắt dần dần có nước mắt: "Ta sinh hạ Phỉ Phỉ chỉ mới trăm ngày liền lưu lạc Bắc Địa, mỗi người một nơi... Điện hạ, ta ngay cả nghĩ cũng không thể sao?"

Oát Chuẩn Tư Liệt hận không thể cho mình hai cái bạt tai, vừa hối hận trách lầm nàng, cũng âm thầm may mắn không phải là nàng nhớ nhung nam nhân khác, nhanh chóng ôm chặt người, giọng nói cứng rắn cũng bị ép đến mềm mại, ngượng ngùng moi ruột moi gan nghĩ lời an ủi Tô Tô đang rưng rưng muốn khóc: "Đương nhiên có thể nghĩ, Bảo Lai Na - Bảo Lai Na, nàng đừng giận, là bổn vương nghĩ sai, oan uổng nàng, chọc nàng thương tâm... Nàng đừng khóc..."

"Điện hạ còn nói ta xấu xa." Lời còn chưa dứt, một giọt nước mắt đã rơi ra từ hốc mắt Tô Tô.

"Bổn vương xấu, là bổn vương nói sai, Bảo Lai Na, nàng tốt nhất." Lúc này động tĩnh nói chuyện đã làm cho Nhị Thái tử Tư Chân ngồi bên cạnh chú ý, nhưng Tư Liệt quả thực không để ý đến việc mất mặt, luống cuống tay chân lau nước mắt cho Tô Tô: "... Hôm nay là chính đán, một ngày thật tốt, nên vui vẻ một chút, được không?"

Địch nhân bọn họ ăn tết, có liên quan gì đến nàng chứ. Tô Tô lắc đầu, khóc nức nở cũng nhẹ nhàng.

"Vậy... Vậy nàng nói cho bản vương biết, chúc chúc của nàng (ý nữ nhi trong Địch ngữ) hiện tại ở nơi nào trong Nam Ngu? Đợi qua năm, bản vương tự mình đi đón nàng, để mẫu nữ các nàng đoàn tụ." Chỉ cần Tô Tô không khóc, cho dù đứa nhỏ kia được nuôi ở trong cấm cung Nam Ngu, Oát Chuẩn Tư Liệt có lẽ cũng có thể kép ra đưa đến trước mặt Tô Tô.

"Phỉ Phỉ đang ở Tương Dương."

Oát Chuẩn Tư Liệt nghe vậy rõ ràng hơi dừng lại một lát: "Kinh Tây Nam Đường?" Hắn nghe Trịnh Hồng nói Tô Tô là mỹ nhân nuôi dưỡng ra từ vùng sông nước Giang Nam, vốn tưởng rằng nữ nhi của nàng cũng sẽ không rời khỏi vùng Lưỡng Chiết Đường, không ngờ lại ở thành Tương Dương: "Địa bàn của lão tiểu tử kia Hoắc Vân kia sao?"

Chợt nghe được tên cố nhân, lông mi dài của Tô Tô khẽ run, có chút hoảng hốt: "Điện hạ biết Hoắc hầu?"

"Hoắc Vân sao." Oát Chuẩn Tư Liệt có chút hứng thú nói chuyện: "Nếu Ngu quốc các nàng không có nhân vật như hắn, chỉ bằng vào mấy tên hèn nhát trong phủ Giang Ninh, Giang Nam sớm nên là trường đua ngựa của Địch nhân ta rồi." Hắn như là nghĩ đến chuyện gì thú vị, cười nhạo một tiếng, một lát sau lại nghiêm mặt nói: "Chúc chúc của nàng ở Tương Dương, bản vương có lẽ còn phải tốn nhiều khí lực một chút. Nhưng nàng yên tâm, bản vương hứa với nàng, nhất định sẽ làm được cho nàng."

Tô Tô im lặng một lát, lắc đầu nói không cần.

"Hiện tại nàng sống rất tốt." Tô Tô nháy mắt mấy cái, hai tròng mắt lần nữa bị cơn say làm mờ đi: "Không cần quấy rầy nàng."

Nàng ở Hoắc phủ, có phụ huynh mạnh mẽ đáng tin cậy, có đích mẫu dịu dàng hiền lương, có thể vô ưu vô lo, không kiêng nể gì mà lớn lên, như vậy là tốt rồi.

Oát Chuẩn Tư Liệt nhíu mày, không rõ vì sao Tô Tô lại từ chối lời hứa của hắn, còn muốn hỏi thăm thêm, nhưng lại không cách nào nhận được câu trả lời của nàng.

"Thôi." Hắn thở dài, xoa xoa gò má ấm áp của nàng: "Sau này nếu nàng đổi ý, cứ nói với bản vương là được."

Tô Tô dựa sát vào ngực hắn, rầu rĩ phát ra tiếng hừ, chỉ cho một câu trả lời mơ hồ.

*

Mọi người ơi tình hình là mình quên hết cả nội dung truyện luôn rồi =(((

Nên là mấy nay phải lọ mọ ngồi đọc lại cả truyện, như vậy nên thời gian ra chương với cả độ dài mới ngắn như vậy. Mọi người thông cảm cho mình nhé. Iu mọi người nhiều <333