Chương 65: Sư tử cái (2)

Cửa phòng đóng chặt một hồi mới mở ra từ từ trong, Tô Tô va Ô Lâm Châu đi ra, liền đối diện với khuôn mặt đen như đáy nồi.

"Hai người ở bên trong nói cái gì?" Thân vương Địch Vinh ghé vào cửa nghe nhưng đã lâu không nghe rõ đối thoại của các nàng, cũng đoán không ra chân tướng, chỉ có thể trừng mắt xanh biếc nhìn sắc mặt Tô Tô. Hắn vốn không phải diện mạo hiền lành gì, bộ dáng trầm mặt kia đừng nói là có bao nhiêu hung dữ, tựa như chim ưng như chó sói, Tô Tô vừa vào ánh mắt của hắn, theo bản năng rùng mình một cái.

Ô Lâm Châu đỡ thắt lưng vào chúc giữa hai người, không chút yếu thế trừng lại: "Không phải việc của ngươi!" Thấy trong mắt Oát Chuẩn Tư Liệt đều muốn phun lửa, nàng vẫn có chút sợ, dù sao gã này khi điên lên là sẽ mất hết tính người, liền thu khí thế, nói với Tô Tô một câu "Ta đi đây", nghênh ngang đẩy Oát Chuẩn Tư Liệt ra rời đi.

Đến cửa viện còn nhớ rõ quay đầu lại nhắc một câu: "Ngươi đừng bắt nạt Tô Tô!"

Biểu tình của Oát Chuẩn Tư Liệt đã không thể dùng từ ngữ để hình dung: Cái gì gọi là hắn bắt nạt nàng? ... Không đúng, Ô Lâm Châu dựa vào cái gì mà giáo huấn hắn, hai người bọn họ có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

Nhưng mà Ô Lâm Châu đã rời đi, hắn chỉ có thể đi lên giữ chặt Tô Tô, sợ nàng lại nhốt hắn ở ngoài cửa, lời nói đến bên miệng lại không biết nói ra miệng như thế nào, lông mày rậm vặn cùng một chỗ như bánh quai chèo, có chút mùi vị u oán ủy khuất.

Tô Tô nhìn hắn một hồi, không biết vì cái gì, liền có chút muốn cười.

Ôi, Oát Chuẩn Tư Liệt oai phong lẫm liệt... Ở bên ngoài đánh một trận mệt chết mệt sống trở về, chính thê trong nhà bụng đều lớn, còn rất thảm.

Nàng không nhịn được cười, chung quy mím môi cười rộ lên, về sau càng không nhịn được, cười cong mặt mày.

Oát Chuẩn Tư Liệt vốn vừa tức giận vừa hoang mang, tâm tình kém đến cực điểm, thiếu chút nữa muốn phạt Tô Tô một trận, giờ phút này thấy nàng cười như hoa, bỗng nhiên giật mình.

Nàng... Đây là lần đầu tiên nàng cười như vậy.

Nữ nô bán ra từ Hán này, phần lớn thời gian nàng đều rất yên tĩnh, rất ít lộ ra cảm xúc kịch liệt. Nàng không thường xuyên cười, cho dù hắn đem kỳ trân dị bảo giá trị liên thành đặt ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ biết hàm súc mà mềm mại đáng yêu nhếch khóe miệng, không thấy thích nhiều.

Hóa ra khi nàng thực sự vui vẻ là sẽ như này.

Đôi mắt sáng ngời kia, giống như bầu trời đêm trên thảo nguyên tháng Sáu, chờ gió thổi tan mây, tinh hà chói mắt mà lấp lánh.

Vì thế tức giận trong mắt nam nhân cũng dần dần biến mất, hắn khom lưng ở trước mặt Tô Tô, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Bảo lai na, nàng không giận bổn vương sao?"

Tô Tô nháy mắt mấy cái: "Ta không có nha?"

"Vậy nàng nhốt bổn vương ở bên ngoài làm cái gì?" Oát Chuẩn Tư Liệt đau đầu nói, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình nên tức giận, phải nhẫn tâm giáo huấn Tô Tô một chút, nữ nô Nam Ngu này, không thể để nàng vô pháp vô thiên như thế được.

Lúc này ngược lại làm cho Tô Tô không biết giải thích như thế nào.

Mắt thấy Oát Chuẩn Tư Liệt lại muốn phát tác, nàng vội vàng đâm vào trong ngực hắn, cánh tay một vòng, ôm lấy thắt lưng hắn.

"Điện hạ..." Giọng nói kia lượn quanh vài vòng, làm cho Tô Tô cũng thấy nổi da gà.

"Nàng..." Lời răn dạy của Oát Chuẩn Tư Liệt đều ở bên miệng, thật sự bị cái ôm này của nàng làm cho suy nghĩ không còn thông. Hắn còn thử cứng rắn khởi động tâm địa, không trúng quỷ kế của Hán nữ giảo hoạt lại cuồng vọng này, cắn răng nói: "Trước tiên nói rõ ràng đi!"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Vinh Thân vương có thể chiến đấu với gấu nây lại bị Tô Tô tay trói gà không chặt ôm, không tránh khỏi nàng. Tô Tô nhếch môi, vùi mặt vào ngực hắn cọ cọ, ngẩng đầu dùng một đôi con ngươi lấp lánh như nước nhìn chăm chú vào Oát Chuẩn Tư Liệt, mang theo ba phần sợ hãi bảy phần giận: "Điện hạ không được hung ta."

Sau đó lại giả bộ khóc nức nở: "Theo quy củ phía Nam, ta ngay cả thϊếp của điện hạ cũng không được tính, có thể lọt mắt xanh của điện hạ đã là may mắn, nhưng điện hạ sủng ái ta không thể vượt qua chính thê... Điện hạ đối xử với ta quá tốt, ta sợ hãi..."

Khẩu khí trước ngực Oát Chuẩn Tư Liệt nhất thời tan biến.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Tô trước ngực, môi mấy mím lại, mềm lòng hóa thành một vũng nước, vừa đau vừa mềm mại, nhẹ nhàng chọc chọc ót nàng bất đắc dĩ thở dài: "Cái đầu nhỏ này của nàng, suốt ngày nghĩ cái gì vậy."

"Đây là Địch Vinh, không có quy củ loạn thất bát tao như ở Nam Ngu các nàng." Hắn một tay ôm Tô Tô: "Bổn vương thích nàng, thích nhất là nàng, vậy ai có thể nói một chữ "không" chứ?"

Tô Tô dựa đầu vào trong ngực hắn, giả trang thành một đóa hoa tơ lụa nhu nhược không nơi nương tựa, giống như bám vào l*иg ngực cường tráng của nam nhân, thực tế từng chút từng chút dùng dây leo của mình trói buộc trái tim hắn.

Vì vậy, nàng nghe nam nhân nói nói: "Nàng đừng sợ, chờ qua mùa xuân, nàng sẽ làm tiểu Tát na hãn của bổn vương, được không?"

Lời này nếu để cho mấy thúc bá huynh đệ hắn nghe được, đại khái có thể làm bọn họ tức chết.

Tô Tô cong cong khóe môi. Được hứa hẹn có thể hiểu là vị trí Trắc phi của Thân vương, trong lòng nàng không hề phập phồng, cái gọi là "tiểu Tát na hãn", không phải là một thϊếp khác sao, có cái gì hiếm thấy.

Nàng từ chối cho ý kiến, chỉ nhu thuận hôn lên tóc Oát Chuẩn Tư Liệt, ở bên tai hắn thở dài như lan: "Ta có điện hạ đối đãi tốt là đủ rồi."

Vì thế nửa ngày mây mưa, nữ nô Nam Ngu dám cho Tứ Thái tử bị sập cửa vào mặt cùng lắm lại chỉ rớt mấy giọt đậu vàng ở giữa giường, nũng nịu đòi tha thứ vài câu, tội lỗi đáng lẽ phải xử tử cứ như vậy bị vứt ra sau đầu.

...

"Nha, vẫn là một người hoàn hảo sao?"

Ngày hôm sau đến chỗ Ô Lâm Châu, Tô Tô bị Ô Lâm Châu vòng quanh đánh giá ba vòng. Địch nữ cao gầy kiện mỹ xốc lông cổ Hồ Nhung lên, nhìn vết đỏ loang lổ kia chậc chậc khen ngợi: "Thiệt thòi đêm qua ta còn phái người nhìn chằm chằm, một đêm ngủ không ngon." Tên A Nhĩ Tát Lan kia nếu nổi lên tính tình thì đến mười con ngựa cũng không kéo về được, một khi tức giận gϊếŧ Tô Tô thì làm sao bây giờ.

Tô Tô có chút xấu hổ khép lại cổ áo. Tuy rằng biết Ô Lâm Châu không có ác ý, nhưng hành vi lột quần áo của nàng vẫn là quá mãnh liệt một chút.

"Ngươi rất lợi hại." Ô Lâm Châu tò mò hỏi: "Làm thế nào mà ngươi làm A Nhĩ Tát Lan mê thành như vậy?"

Tô Tô nghe không hiểu từ "mê", thoáng mờ mịt nháy mắt. Ngược lại, mấy nữ nô đi theo Ô Lâm Châu chua chua nói một câu: "Còn không phải dựa vào khuôn mặt này, yêu tinh như vậy."

Tính cách Địch Nữ dũng mãnh thẳng thắn, tự nhiên có người không thích Tô Tô nũng nịu thích diễn xuất này. Nhưng cho dù như thế nào, không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của Tô Tô.

Ô Lâm Châu lắc đầu. Nàng còn không biết logic của Oát Chuẩn Tư Liệt đối với nữ nhân là "tắt đèn đều giống nhau" sao.

Nhưng mà nàng cũng lười biết đáp án, dù sao Tô Tô này có năng lực ngôn ngữ ngang với tiểu hài tử ba tuổi, nàng cũng không trông cậy việc có thể lấy được lý do gì từ trong miệng nàng, dứt khoát đổi đề tài: "Tô Tô, ngày mai là chính đán, ngươi đi theo chúng ta đi."

Tô Tô liên tục xua tay. Lần trước lúc nàng được đưa cho Oát Chuẩn Tư Liệt ở yến hội của người Địch đã làm cho nàng "Mười năm sợ dây thừng".

Nhưng Ô Lâm Châu nào có thể hiểu cho nàng, đã sai các nữ nô vây quanh —— trước tiên cởi mái tóc vẫn dùng trâm cài lên của nàng, theo phong cách hàng ngày của Địch nữ mà dùng dây thừng ba màu đỏ, lam, vàng tạo thành hai bím tóc, trên trán dính một viên ngọc lam —— lại cởi ra áo gấm ngắn và váy bách điệu trên người nàng, thay trang phục trong lễ hội Địch Di —— nội sam màu vàng đỏ, trường bào vạt phải nhung cừu non, thắt lưng màu xanh biếc, đều là một chút đồ có màu sắc nồng đậm và độ sáng cực cao, xếp chồng lên nhau thật sự không phù hợp với thẩm mỹ thanh nhã thanh khiết của người Nam Ngu, Tô Tô nhìn mà nhíu mày.

Nhưng Ô Lâm Châu bên cạnh vịn thắt lưng bàng quan lại dần dần nếm ra chút ý tứ. "Như vậy là được rồi." Nàng gảy hai bím tóc từ hai vai Tô Tô buông xuống, hài lòng nói: "Cuối cùng cũng có chút hương vị của người Địch."

Hai má Tô Tô bị lò sưởi trong phòng hun đến ửng đỏ, rũ mắt không nói, chỉ là hốc mắt hơi có chút ướt.

Ô Lâm Châu không chú ý tới những thứ này, còn đeo hoa tai san hô đỏ lên lỗ tai nàng, lúc này bên ngoài vang lên tiếng đạp tuyết kẽo kẹt, có người vén rèm tiến vào, mang theo một cỗ khí lạnh mát mẻ ngoài trời. Ô Lâm Châu liếc mắt nhìn người tới một cái, khó có được vài phần cười với hắn: "A Nhĩ Tát Lan, đến xem Bảo lai na của ngươi một chút."

Oát Chuẩn Tư Liệt khoác nửa vai tuyết mỏng, vốn là muốn dặn dò chuyện chính đán với Ô Lâm Châu, lúc tiến vào lông mày rậm đều xoắn lại, nghe vậy liền chợt giãn ra, nhìn về phía Tô Tô Tô phía sau Ô Lâm Châu, trong phút chốc trong đôi mắt xanh mang theo ánh sáng rét lạnh mùa đông đều trở nên nhu hòa.

Hắn nhìn Tô Tô, thần thái trong nháy mắt kia, làm cho Ô Lâm Châu cảm thấy người trước mắt giống như đã thay đổi một người khác.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, thật lâu sau mới nghe được tiếng cười của Oát Chuẩn Tư Liệt. Hắn lắc đầu, tiến lên một tay ôm Tô Tô, cúi đầu thân mật cọ cọ gò gò má nàng: "Bảo lai na, nàng nhìn giống như một đứa trẻ vậy."

Vóc dáng người Địch thường cao lớn, đường nét khuôn mặt cũng càng sâu, cho nên nhìn qua thường thường trưởng thành hơn so với người Hán cùng tuổi, Tô Tô mặc xiêm y của Địch nữ, nhỏ nhỏ một cục, nói không chừng thật đúng là sẽ bị coi là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, đáng yêu không chịu nổi.

Hắn cười đến vẻ mặt không đáng tiền, nhưng Tô Tô lại không thích bộ quần áo hoa lệ này, nhỏ giọng oán giận với hắn: "Ta không mặc cái này, không dễ nhìn..."

"Ai nói vậy?" Oát Chuẩn Tư Liệt giật giật mày, giọng điệu đột nhiên tăng thêm khiến cả gian phòng sợ tới mức đồng loạt bắn ra: "Bổn vương gϊếŧ hắn, móc mắt hắn cho chó ăn!"

Tô Tô bình tĩnh tuyên bố: "Là ta nói."

Vì thế vừa rồi Khang Thân vương còn hô đánh hô gϊếŧ lại biến trở lại bộ dáng không đáng tiền kia: "Đẹp quá, Bảo lai na, thật đấy."

Ngôn ngữ cằn cỗi khiến hắn tạm dừng trong thời gian ngắn ngủi, vắt hết óc cũng nghĩ không ra từ ngữ hoa lệ nào để miêu tả nội tâm vui mừng, cuối cùng nửa ngày chỉ nặn ra một câu.

"Ba mươi sáu bộ ở Địch Vinh, ta chỉ thấy nàng được."