Chương 6: Nha nội (3)

Mấy ngày nay, những người quen thuộc với Kỳ nha nội đều cảm thấy hắn trúng tà.

Cảm nhận được tất cả những điều này đầu tiên là đám hồ bằng cẩu hữu của hắn. Kỳ nha nội trước kia là loại người gì chứ? Hoàn khố (công tử quần áo là lượt) nhất đẳng trong thành Hàng Châu, ăn uống đánh bạc không gì hắn không tinh. Còn tình huống bây giờ là gì? Lúc ăn cũng phải nhắc tới, cái này không tệ muốn cho Tô Tô nếm thử, cái kia ngon đến mức mang về cho Tô Tô, Tô Tô Tô Tô, nghe đến lỗ tai đều muốn lên kén. Uống rượu cũng không uống quá muộn, đến giờ Tuất muộn nhất phải trở về, còn không chịu uống nhiều, nói là có mùi Tô Tô không thích. Chơi gái tất nhiên là không cần phải nói, bình thường trái ôm phải ấp nói lời thô tục, ánh mắt cũng không chớp một cái, hiện giờ ngồi giống như lão tăng nhập định, cô nương hàng đầu người ta kề sát hắn, còn bị ghét bỏ mùi son phấn trên người cọ cọ vào mình. Đặt cược... Hắn cũng không vui, nghe nói việc mua cho vị Tô cô nương kia các loại đồ ngược lại khá hăng hái.

Mọi người cũng không phải không biết hắn có được một nữ nhân tuyệt đỉnh xinh đẹp làm ngoại thất, Hồ lão đệ cùng hắn đi trấn Tây Đường đã nói qua, quả nhiên là hạ không được. Nhưng nữ nhân kia có xinh đẹp đến đâu —— chơi đùa rồi cũng phải ngán thôi đúng không? Muốn hắn mang ra cho các huynh đệ xem một chút, khuôn mặt trước sau như một thấy mọi người đều mang theo ba phần cười lập tức liền kéo xuống, rất hẹp hòi.

Đồng dạng lâm vào mờ mịt và khủng hoảng còn có nữ quyến trong Kỳ phủ. Lão thái quân và chủ mẫu hiện giờ đều mơ hồ hối hận, lúc trước không đáp ứng ý tứ của tiểu tử kia, tốt xấu gì phải cũng nạp Tô thị vào trong phủ. Hiện giờ ngược lại, sắp xếp cho nữ tử kia ở ngoại ô, Kỳ nha nội cũng dứt khoát không về nhà, có cái gì tốt, trang sức đẹp đều mang đến đó. Kỳ nha nội chưa cưới vợ, trong hậu viện thông phòng và cơ thϊếp vẫn có mấy người, hiện giờ đều hoang mang lo sợ đến cầu kiến chủ mẫu, hỏi thăm nha nội như thế nào rồi. Nhưng điều này thì Kỳ mẫu đi hỏi ai được? Mỗi ngày, nghĩ đến thứ quyến rũ ở ngoại ô đều phải hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nói về Kỳ nha nội ở bên này.

Hắn làm sao không biết mình đang có tình trạng gì?

Trong lòng Kỳ nha nội thực tế cũng có lúc cũng cảm thấy hoang đường.

Hắn thường nghĩ, mình sao lại thích Tô Tô như vậy?

Muốn nói nàng đẹp sao? Nhưng hắn đã gặp qua nhiều mỹ nhân như vậy, cái gọi là hồng nhan xương khô, nhìn lâu ngày có phải cũng nên bình thản có phải hay không?

Muốn nói về tính tình của nàng sao? Người ta ngày thường đối xử với hắn không thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, cũng có thể nói là lạnh như băng sương, phần lớn thời gian đều là hắn nói mười câu nàng mới nỡ trả lời một câu.

Muốn nói ở cùng nàng dễ chịu sao? Hắn chiếm lấy nàng đến nay đã hơn trăm ngày, hầu như không thấy nàng cười. Phần lớn thời gian nàng đều nhàn nhạt, hắn nói nhiều, nàng còn muốn nhíu mày —— bình thường hắn thật đúng là không biết hầu hạ, cả vùng Tô Hàng này, ngoại trừ cha hắn thì làm gì có ai dám cho hắn sắc mặt xấu? Nhưng Tô Tô nhíu mày cũng là một chút sầu nhẹ khiến người ta bách chuyển nhẹ sầu, hắn vừa thấy liền chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực dỗ dành thật tốt, dỗ dành nàng nhướng mày rồi nói sau.

Nói về công phu bên trên giường của nàng sao? Vậy thì càng là nhảm nhí, nàng cái gì cũng không hiểu, cho tới bây giờ đều là hắn tân tân khổ khổ hầu hạ nàng, nàng thoải mái, còn muốn hắn dỗ dành cầu xin mới miễn cưỡng thuận theo hắn một hai. Kỳ nha nội mười lăm tuổi đã được chủ mẫu an bài thông phòng mở mặn, từ đó về sau liền không ăn chay nữa, phàm là nghĩ, liền có rất nhiều cô nương đưa đến trước mặt hắn. Nhưng mà đến chỗ Tô Tô, nàng không muốn hắn liền không thể cho, nếu là ép buộc nàng, nàng có thể ba ngày không nói với hắn một câu nào.

Kỳ nha nội không phải không cố gắng thoát khỏi loại trạng thái này, nhưng ngày đó trằn trọc trằn trọc, tha thiết suy nghĩ là không lừa được bản thân, có lẽ hắn quả nhiên đã ngã —— không hiểu sao lại rơi vào con mồi mình trăm phương ngàn kế bắt được.

Kỳ nha nội nhìn Tô Tô bên cửa sổ. Nàng đang lật một quyển thoại bản, khóe miệng nổi lên một chút ý cười nhạt nhẽo không thường thấy, giống như một đóa hoa lơ đãng nở rộ trong góc, ở chỗ im lặng kinh diễm ánh mắt người xem. Lời đó vốn là hắn tìm cho nàng, nàng cũng chưa từng cười như vậy với hắn một tiếng, đúng là đồ nhỏ vô lương tâm.

Vì vậy, hắn nghĩ, hắn biết.

...

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, trong chớp mắt, cửa ải cuối năm sắp đến.

Kỳ nha nội đương nhiên phải về Kỳ phủ ăn tết, Kỳ thị là đại tộc, sự vụ rất nhiều, thân thích trong tộc, bạn bè bên ngoài đều phải ứng phó, cha của hắn quanh năm ở Nam Kinh đảm nhiệm chức Lễ bộ Tả thị lang đều đã trở về, hắn tuyệt đối không có đạo lý không về nhà.

Đám tôi tớ trong tiểu viện cũng tốp năm tốp ba xin nghỉ phép về nhà ăn tết —— người hầu hạ cũng không phải là chủ tử đứng đắn gì. Vì thế vào ngày hai mươi tám, trong tiểu viện đã thưa thớt, không thấy nhân khí gì nữa. Hai mã tử trung thành với Kỳ nha nội đứng ở cửa viện dắt ngựa thúc giục hắn trở về, Kỳ nha nội đi đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại.

Trong tiểu viện trồng hoa mai, giờ phút này đã nở ra màu sắc nhạt nhẽo, trong trạch viện trống rỗng, Tô Tô ngồi ở bên cạnh bệ cửa sổ, lông cáo trắng vây quanh làm nổi bật khuôn mặt giống như băng tuyết. Hai tay nàng chống lên cằm, ngửa đầu nhìn hoa mai trên cành cây, trong đôi mắt trong suốt mà dễ vỡ như lưu ly phản chiếu ánh mặt trời dần dần ảm đạm.

Trái tim Kỳ nha nội đột nhiên bị cái gì đó nắm chặt, khiến hắn không thở nổi.

Hắn gọi nàng: "Tô Tô."

Tô Tô rũ mắt xuống.

Trong tầm mắt xuất hiện một nam tử mặc trường sam xinh đẹp, áo lông hồ quý trọng lại nở ra nụ cười sáng lạn lại ngây ngô như chó con với nàng, hắn có hai cái lúm đồng tiền, ánh mắt lại xinh đẹp, bộ dáng này quả nhiên là muốn ngọt đến trong lòng người: "Có muốn cùng gia ăn tết hay không?"

Tô Tô ngẩn ra.

Kỳ nha nội vỗ đầu một cái, mình làm sao mới nghĩ ra chứ! Không thể để nàng một mình ở đây được! Lúc này hắn mới biết vừa rồi nhìn Tô Tô có chỗ nào không đúng, gần sang năm mới, sao có thể làm như vậy chứ! Kéo mấy tôi tớ muốn cáo lui vào phòng, lại lấy ra châu ngọc, xiêm y xinh đẹp chất đống trong hòm sương đưa cho Tô Tô: "Ngươi —— ngươi, chải đầu cho cô nương... Chỉ cần chải hai búi tóc là được rồi! Cái này, cái này, còn có cái này, đều đeo cho cô nương... Cái này cũng đeo lên ——"

Tô Tô bị kéo đến bàn trang điểm, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chịu đựng Kỳ nha nội như ong nhỏ ong ong ong ong xung quanh, bị bốn nha hoàn vây quanh trang điểm.

Phân phó xong hết thảy, Kỳ nha nội vốn định tựa vào một bên chờ Tô Tô trang điểm xong, nhưng hai người hầu lại tới thúc giục hắn, lúc này mang theo ý của lão gia: Nếu không trở về, sau này sẽ không cho đến chỗ Tô Tô nữa.

Hắn đành phải ấm ức lên ngựa, một bước quay đầu lại ba lần, đánh ngựa hồi phủ.

Đèn l*иg đỏ thẫm trước cửa Kỳ phủ đã sớm treo cao, giờ phút này đông như trẩy hội, tân khách đến chúc tết nhộn nhịp, thật là náo nhiệt.

Kỳ nha nội xuống ngựa, trên mặt tuấn mỹ đã treo lên ba phần ý cười thường thấy, "Hành ca" đi lên phía trước nghênh đón, quen thuộc lại thong dong chủ trì nghênh đón người tới.

Chủ mẫu bên trong thấy thì thở dài một hơi. Rốt cuộc trong lòng hắn vẫn là biết điều.

Nhưng mà nhìn động tác của nhi tử lại khiến bà cảm thấy có chút mánh khóe khác thường. Ánh mắt Kỳ nha nội thỉnh thoảng bay ra ngoài cửa lớn, bước chân cũng hơi sốt ruột, giống như đang chờ cái gì đó.

Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm lại. Ngõ hẻm xa xa châm pháo nổ, ánh lửa kèm theo khói bốc lên, làm cho cả con đường choáng váng mông lung.

Lúc này đột nhiên có người chạy đến bên cạnh Kỳ nha nội đang hàn huyên với khách, ghé vào bên tai hắn nói cái gì đó.

Ánh mắt Kỳ nha nội sáng lên, vội vàng xin lỗi không rõ nguyên nhân với khách, rồi chạy ra ngoài cửa. Chủ nhân, tân khách, tôi tớ bên cửa nhất thời đều cho rằng khách quý gì đó tói, nhao nhao đi theo ra ngoài ——

Chỉ thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa không bắt mắt im ắng dừng.

Xa phu thu hồi roi ngựa, xuống xe mang ghế nhỏ tới, thị nữ chui ra trước, sau đó dẫn chính chủ trong xe ngựa ra... Đầu tiên là một bàn tay thon dài như gọt hành, trên cổ tay còn có một bộ vòng tay bằng vàng hoa mai, đơn giản lại đại khí.

Sau đó, nữ tử từ từ đi ra từ phía sau rèm xe.

Nàng thật giống như từ trong thơ từ xinh đẹp đi ra, búi búi tóc song bàn, nhẹ nhàng mặt đỏ eo nhỏ. Phù dung trước sau như một không thoa quá nhiều son phấn, chỉ tô son môi nhưng lại xinh đẹp đến kinh tâm động phách, người từ từ nâng mắt lên, pháo đỏ rừng rực trong thiên địa hết thảy đều ảm đạm thất sắc.

Pháo trong ngõ nhỏ còn đang bùm bùm vang lên, trước cửa Kỳ phủ lúc này lại im ắng —— không ai mở miệng, cũng không ai nhúc nhích, quả nhiên là lặng ngắt như tờ.

Nửa ngày sau, Kỳ nha nội là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn đắc ý liếc mắt nhìn một đám người còn mơ màng bên cạnh, cười bước nhanh xông lên: "—— Tâm can!!!"

Một tiếng này làm mọi người đồng loạt sửng sốt nhất thời ầm ầm lên, lúc này mới phản ứng lại, thì ra đây chính là vị ngoại thất Tô Tô mà Kỳ nha nội nuôi dưỡng ở ngoại ô.