Chương 48: Vết nứt (5)

Tô Tô bị Hoắc Anh Trạch cứng rắn cắm đến khóc.

Nàng cũng không đếm được mình ra bao nhiêu lần, tóm lại chăn dưới thân cũng không thể nhìn, tiểu tướng quân nóng lòng rót toàn bộ tìиɧ ɖu͙© tích góp gần hai mươi năm qua vào trong người nàng, cuối cùng thật sự bị bắn đến bụng bành trướng, hơi hơi lồi lên.

Nàng ngay cả khóc cũng không còn khí lực, chỉ có thể thuần phục, vùi đầu vào sâu trong chăn rơi lệ. Hoắc Anh Trạch sau mấy lần rút ra đút vào lại bắn thêm một đợt tinh đặc, đang thở hổn hển kéo nàng dậy, xoay mặt nàng hôn nàng, xúc cảm lại là một mảnh ướt sũng.

Trong lòng hắn căng thẳng, động tác ngừng lại, quay Tô Tô Lại, đã thấy Tô Tô cắn môi dưới, nước mắt giàn giụa.

"Sao, sao lại khóc?" Trong lòng tiểu tướng quân hoảng hốt, không thể nhìn được nước mắt của nàng, vội vàng rút lui, cũng không để ý hạ thân hai người là một mảnh lộn xộn, ôm nàng vào trong ngực, vội vàng hỏi: "Lúc trước không phải thoải mái sao? ... Ta làm đau nàng sao?"

Lại có một giọt nước mắt từ khóe mắt Tô Tô rơi xuống. Nàng nằm trong vòng tay của Anh Trạch, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi không dâʍ đãиɠ."

"Nàng không dâʍ đãиɠ, đúng." Hoắc Anh Trạch nhớ tới những lời nói thô tục nhất thời của mình, ảo não không thôi, vội vàng thấp giọng xin lỗi: "Nàng không dâʍ đãиɠ, là ta nói sai lời... Ta không phải có ý kia ——" Thấy nàng không để ý tới mình, lại giải thích với nàng: "Tiểu Tô di nương, ta biết nàng có lòng tức giận... Nàng cũng biết, ta từ nhỏ ở trong quân doanh lăn lộn mà lớn lên, ngày thường người tiếp xúc đều là một ít người đần chưa đọc sách, cho nên vừa rồi mới nóng não, mồm miệng không giữ cửa, không phải là muốn vũ nhục nàng... Nàng đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để trong lòng..."

Hắn tức giận vì tình sự giữa nàng và huynh đệ, nhưng cũng không khắc chế được mà khinh nhờn nàng, tự biết trong lòng hèn mọn không chịu nổi, chỉ có thể dùng ngôn ngữ thô bỉ hạ lưu che lấp.

Nước mắt Tô Tô dừng lại, không nói có tha thứ hay không, chỉ rũ mắt xuống: "Ta mệt mỏi."

"Được, được, mệt mỏi liền ngủ, ta không quấy rầy nàng nữa." Hắn thấy Tô Tô nâng lên một đôi mắt trong trẻo sau khi rơi lệ nhìn mình, vội vàng ngượng ngùng buông nàng ra: "Không làm nàng nữa, nhìn nàng ngủ xong ta liền đi ra ngoài."

Tô Tô cảm thấy trên giường bẩn: "Chăn đều ướt..."

"Đều là tao thủy làm ra——" Hoắc Anh Trạch vừa nói xong liền thưởng cho mình một cái tát: "... Xin lỗi."

Lại ôm nàng lên, lấy khăn tắm trong chậu nước trước đó cẩn thận lau sạch người cho nàng, từng mảng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn trong huyệt đều được móc ra, rửa sạch hạ thân nhẹ nhàng thoải mái, giúp nàng thay quần áo, thu dọn giường, lại ôm nàng trở về giường.

Tô Tô rất mệt mỏi, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện tình, hiện tại hoa huyệt còn có ảo giác bị dươиɠ ѵậŧ rút ra cắm vào. Nàng không nói một câu, xoay người nằm nghiêng vào trong, khép mắt lại.

Ba nhi tử của Hoắc Hầu đều có khúc mắc với nàng, trong lòng nàng rất loạn, muốn yên tĩnh một chút.

Hoắc Anh Trạch ngồi bên giường quay đầu nhìn Tô Tô, dịch chăn mền cho nàng, một lúc lâu sau nghe hô hấp nàng chậm lại mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, thấy vạt áo rộng mở của mình cùng với hạ thân vẫn còn nửa cứng thì nhức đầu nâng trán, lại chỉ đứng dậy mặc quần áo, rón rén đi ra ngoài.

Còn chưa đi được mấy bước trong viện, lại gặp Hoắc Anh Đình từ xa đi tới. Da đầu Hoắc Anh Trạch tê dại một trận, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì phát sinh chào hỏi Hoắc Anh Đình.

Hoắc Anh Đình bất động thanh sắc nhìn qua đường đi của hắn —— con đường này đi thẳng đến viện của Tô Tô.

Ánh mắt của hắn có chút lạnh lẽo, trầm giọng hỏi: "Đi Lan Uyển làm gì?"

Huynh trưởng uy nghiêm, Hoắc Anh Trạch ở trước mặt hắn không được tự nhiên gãi gãi cổ: "Tiểu Tô di nương... Không thoải mái, đệ sẽ đi thăm một chút."

Hoắc Anh Đình không nói gì. Trên người đệ đệ có một cỗ hương ngọt như có như không, hắn rất rõ ràng đó là hương vị của ai.

Hắn há miệng, muốn cảnh cáo vài câu, đến bên miệng lại chỉ còn lại một câu tái nhợt "Nàng là thϊếp của phụ thân".

Không biết câu này lại chọc giận Hoắc Anh Trạch.

Hắn không nên làm Tô Tô, nhưng đại ca có tư cách gì mà nói "Nàng là thϊếp của phụ thân"? Hoắc Anh Đình hắn có từng coi Tô Tô là thứ mẫu mà hảo hảo kính trọng không?

"Ngươi đang giáo huấn ta?" Hắn ngẩng đầu hung tợn nhìn về phía huynh trưởng, không chút nhượng bộ.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Anh Đình càng thêm xác định hắn và Tô Tô đã xảy ra chuyện gì. Chính hắn cũng dính qua tư vị của nàng, giờ phút này khóe mắt đệ đệ mang theo thoải mái hài lòng kích động thần kinh của hắn, tay trái lặng yên không một tiếng động nắm chặt.

"Con mẹ nó chứ ta còn chưa hỏi ngươi——" Hoắc Anh Trạch nắm chặt vạt áo Anh Đình: "Từ khi nào ngươi——"

Lời còn chưa dứt, đã bị một quyền.

"Im ngay!" Hoắc Anh Đình không áp chế được nữa, hoặc là thẹn quá hóa giận, hoặc là ghen ghét khó chịu, hoặc là phòng đệ đệ thịnh nộ không để ý nói lung tung, một quyền này cũng không quá nhiều lực, đánh Hoắc Anh Trạch nghiêng người, khóe môi tràn ra máu.

Nhưng Anh Đình rất nhanh hối hận —— hắn đúng là không có tư cách chỉ trích đệ đệ, hắn là người không có tư cách nhất, cũng không biết xấu hổ, không cách nào khắc chế khát vọng nữ nhân của phụ thân.

Đang đỡ hắn, lại không đề phòng Hoắc Anh Trạch quay đầu lại. Tiểu tướng quân trở tay lau máu khóe miệng, chửi một câu "mẹ khϊếp", xách quyền trả lại trên mặt Hoắc Anh Đình.

Tôi tớ đi ngang qua đều bị động tĩnh bên này dọa dừng tại chỗ, chỉ có thể nhìn Đại công tử và Nhị công tử Hoắc gia quan hệ từ trước đến nay đều tốt đến mức mặc chung một cái quần lại không biết vì sao mà từng quyền đánh nhau, tạm thời không dám kinh động Hoắc phu nhân sau khi uống rượu đang nghỉ ngơi, vội vàng đi thông tri Anh Triều.

Đợi Hoắc tam công tử vội vàng chạy tới, Anh Trạch và Anh Đình đã tạm thời bị đám tôi tớ khuyên can kéo ra, hơi thở bất ổn nhìn chằm chằm đối phương.

"Đại ca, Nhị ca." Hoắc Anh Triều cũng có chút ngoài ý muốn, còn không biết nguyên nhân hậu quả —— hai ca ca khi còn bé cũng sẽ đánh nhau, nhưng sau khi lớn lên liền chưa từng có: "Đây là làm sao vậy?"

"Hoắc Anh Triều." Ai ngờ Hoắc Anh Trạch đỏ mắt quay đầu, thấy rõ là hắn thì lập tức vung người hầu ra, một tay áo xắn tay áo liền vung quyền đánh ngã Anh Triều xuống đất: "Mẹ nó ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!"

Anh Đình tới kéo hai đệ đệ, lại bị một cái đẩy ra làm tăng hỏa khí, khó có được mắng một câu thô tục, lại cùng hai người đánh nhau. Tình hình chiến đấu lại lần nữa mở rộng, đám tôi tớ loạn thành một đoàn, chỉ không rõ vì cái gì mà đến tận đây, không ngừng khuyên "Cho dù như thế nào cũng đừng làm tổn thương tình cảm huynh đệ tay chân", chờ hao tổn sức lực đẩy ba người ra, trên khuôn mặt tuấn dật của ba huynh đệ đều đều treo máu, hoa khoe màu đua sắc nở rộ.

Mà nguyên nhân của một màn huynh đệ bất hòa ngày, đang nằm ở trên giường mình ngủ ngon. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, chỉ là lười biếng trở mình, lại ngủ.

Tất cả đều đã ăn ha

Viết thịt viết đến chán, một đoạn kịch bản ở Hoắc Phủ gần như cũng phải kết thúc.