Chương 40.1: Bí mật (2)

Ngày 7 tháng 7, cầu Hỉ Thước trở thành thúc giục phượng giá.

Hôm nay là ngày lễ của nữ nhân, Tô Tô cùng Hoắc phu nhân, Trần di nương sớm hẹn nhau đi Thừa Ân tự, thắp hương dâng Phật, lại cùng nhau đi dạo một vòng trong đường phố Tương Dương náo nhiệt, bái Thất tỷ, mua xảo quả. Ba huynh đệ Anh Đình, Anh Trạch và Anh Triều mấy ngày trước vừa bận rộn xong chuyện lục tục trở về nhà, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một phen, liền bị Hoắc phu nhân nắm lấy cùng nhau ra cửa ra cửa, cũng là vì bọn họ cầu một mối nhân duyên tốt.

Hương khách đến Thừa Ân tự hôm nay phần lớn là nữ tử, hơn nữa cô nương trẻ tuổi lại có nhiều, ba vị lang quân Hoắc gia vừa đến nơi này quả thật khiến cho không ít xôn xao, nhiều người dừng chân nhìn về phía này —— Tương Dương thành ai mà không biết tam tử của Trung Nghĩa Hầu phủ đều là nhân trung long phượng? Đại công tử uyên đình nhạc trì, nhị công tử tư thế oai hùng hiên ngang, Tam công tử ôn nhuận như ngọc, không nói đến gia thế hiển hách sau lưng, chỉ nói về ngoại hình nội tu bản thân, đều là nhất đẳng trên đời này, nếu có thể vui kết liền cành, quả nhiên là chuyện nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.

Ba người tiêu điểm tầm mắt các cô nương ngược lại bình thản tự nhiên, chỉ lưu loát xoay người xuống ngựa, đến bên cạnh xe nâng mẫu thân và các di nương xuống.

Chỉ là chờ Tô Tô cầm tay Anh Đình xuống xe, tràng diện rõ ràng yên tĩnh lại.

Tô Tô mềm mại xinh đẹp, tuổi còn trẻ, đứng cùng Anh Đình rất dễ dàng bị được coi là một đôi nam nữ châu liên bích hợp. Các cô nương nhao nhao bắt đầu nhỏ giọng nghị luận đại công tử định xong hôn sự từ khi nào, nửa điểm cũng không nghĩ tới đây là tiểu thϊếp mới nạp của Trung Nghĩa Hầu năm ngoái.

Chỉ là sau đó Tô Tô liền cùng Hoắc phu nhân, Trần di nương đi cùng một chỗ, không thấy thân mật nhiều với Anh Đình, tốt xấu gì cũng làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người từ sơn môn vào chùa, ở Thiên Vương Điện và Đại Hùng bảo điện bái qua, ba "tiểu thế hệ" đã bị Hoắc phu nhân dùng một câu "Không cần đi theo, muốn một mình bái lạy chung quanh" đuổi đi. Nhiều cô nương trẻ tuổi như vậy, nói không chừng có thể gặp phải mấy người vừa mắt? Nếu vẫn đi theo trước mặt mẫu thân di nương ngược lại sẽ bị ngăn cản đào hoa. Tô Tô và Trần di nương thì cùng Hoắc phu nhân men theo Quan Âʍ đa͙σ đi về phía Tây điện nghe kinh, ước chừng nửa canh giờ sau mới đi ra rồi trở về.

Mắt thấy tay trái mẫu thân lôi kéo Tô Tô, tay phải kéo Trần di nương đi cũng không quay đầu lại, ba huynh đệ nhìn, lại liếc nhau một cái, nhao nhao thở dài.

"Đi đến nơi ít người một chút." Anh Đình lên tiếng trước: "Hai khắc sau đi ra ngoài lấy xe."

Anh Trạch và Anh Triều tự nhiên không có dị nghị. Anh Trạch ước gì không thể nhanh chóng rời đi, hắn thật sự không thích các cô nương muốn nói còn đừng, ngượng ngùng mang theo e sợ dò xét, luôn cảm thấy ánh mắt kia dính dính như gai nhọn ở trên lưng, làm cho cả người hắn không được tự nhiên, một tay ôm lấy cổ Anh Triều liền chui vào trong rừng trúc: "Tam đệ a, tiểu cô nương rất thích nói chuyện cùng đệ, hôm nay đào hoa của ba huynh đệ ta liền dựa vào đệ cố gắng, chờ mẫu thân đi ra tốt xấu gì cũng cho bà một cái công đạo."

Anh Triều bị hắn siết chặt, cười khổ nói: "Các cô nương từ khi nào thì vui vẻ đáp lời đệ nhất? Nhị ca đừng oan uổng đệ." Ánh mắt cũng không chớp lại đẩy sự tình lên đầu Anh Đình: "Huống hồ đệ đệ còn chưa nhược quán, làm sao có thể vượt qua hai vị ca ca —— đại ca dù sao cũng nên dẫn đầu mới tốt."

Anh Đình luôn trầm ổn ít nói, rất ít khi tham gia vào việc hai đệ đệ, nghe thấy mặt không đổi sắc khen hắn một câu: "Lớn lên, cuối cùng cũng biết Khổng Dung nhường lê (1) rồi?"

(1) Khổng Dung là nhà văn thời Đông Hán. Từ nhỏ ông đã rất hiểu chuyện. Năm Khổng Dung 4 tuổi, có một hôm, mẹ ông bê một đĩa lê tới cho các con ăn. Các vị huynh trưỏng đều nhường Khổng Dung lấy trước...

Anh Trạch "Ha" Một tiếng bật cười. Anh Triều từ nhỏ đã tinh ranh, rất được phụ mẫu yêu thích nhất, lúc hai ca ca bị Hoắc phu nhân cầm dây mây đuổi cho nhảy lên nhảy xuống, hắn liền cầm luận ngữ ở trước mặt Hoắc Hầu thoải mái học thuộc lòng, một bộ dáng nhu thuận, thực tế việc các ca ca nghịch ngợm có lần nào thiếu hắn. Những lời này của đại ca thật sự là xâm nhập vào lòng người.

Liên tưởng đến lần trước Anh Triều nhờ hắn tìm du ký cho Tô Tô, lại hỏi: "À, lần trước đệ cầm hai quyển sách mượn hoa hiến Phật kia đã đưa cho tiểu Tô di nương chưa? Nàng có thích không?"

Anh Triều nghe vậy hơi dừng lại, một lát sau ngẩng đầu lên, nhìn về phía lá trúc tầng tầng lớp lớp trên đỉnh đầu.

"Quên nói với nhị ca..." Khóe miệng hắn nhếch lên độ cong ý vị không rõ: "Nàng hẳn là rất thích."

Không biết tại sao, sau đó ba huynh đệ đồng loạt lâm vào trầm mặc.

Rừng trúc lúc trời trong xanh thì xanh biếc, ánh sáng xuyên thấu qua lá trúc, chiếu xuống, gió thổi qua, tai đều là tiếng xào xạc. Anh Đình hơi thất thần hóng gió, lại nghe Anh Trạch nói chuyện mới, ba huynh đệ liền nói chuyện phiếm về phía Bắc, liền đi ra ngoài chùa chuẩn bị trở về.

Mà Tô Tô bên này, đang cùng Hoắc phu nhân đi tới một vài phật đường bái Quan Thế Âm Bồ Tát. Trong đường đối diện cung phụng một pho tượng Phật nằm, ba người từ bên này đi ra, trước mặt là có thể nhìn thấy pháp tướng của Phật Đà Niết Bàn.

"Nguyên tỷ." Trần di nương nhíu nhíu mày: "Phật nằm này có cần bái không? Ta nghe mọi người nói... Không may mắn lắm."

Hoắc phu nhân nghe vậy lắc đầu, nàng hiểu rõ về chuyện này: "Đây là tin đồn nhầm, Phật Đà Niết Bàn, vốn là một loại cảnh giới vĩnh hằng yên tĩnh bất sinh bất diệt, cũng không có gì phải kiêng dè." Lúc này có rất nhiều khách hương đến bái Quan Âm, cũng thuận đường đi dập đầu với tượng Phật nằm, Trần di nương nhìn trong lòng yên tâm một chút, ngượng ngùng cười cười: "Là ta nông cạn."

Nguyên Nương lắc đầu: "Phật Tổ từ bi, sao lại làm khó người thành tâm? Không cần băn khoăn quá nhiều, tự đi lễ bái một phen đi."

Vì thế ba người lần lượt đi tới gần. Nơi Phật đường này nằm ở Tây Bắc, lúc này ánh mặt trời không chiếu vào được, nhiệt độ trong đường có chút lạnh, trước án hương khói rải rác, ở trong không khí yên tĩnh nghiêm trang chậm rãi bốc lên, tiêu tán. Có lẽ là rất nhiều người có cùng quan điểm với Trần di nương, người đến bái Phật không tính là nhiều, động tác cũng hơi có lệ một chút, không thể so sánh dưới tượng Phật Kim Thân ở Đại Hùng bảo điện.

Chỉ là trên ba bồ đoàn trước án, vị trí ngoài cùng bên phải có một người cúi đầu quỳ không dậy, Hoắc phu nhân liếc mắt nhìn thoáng qua, người này khoác một chiếc áo choàng bẩn thỉu, từ đầu đến chân cơ bản đều bị chiếc áo choàng rách nát kia che đậy, nhìn không ra giới tính tuổi tác. Chỉ là trước mặt Phật có chúng sinh bình đẳng, Thừa Ân tự ngày thường cũng sẽ có chút người nghèo khổ đến đây, Hoắc phu nhân cũng sẽ không bởi vậy mà sinh lòng chán ghét, nên đi tới bồ đoàn ở giữa quỳ xuống, chu toàn mà thành kính dập đầu ba lần.

Lúc Hoắc phu nhân lễ bái, Trần di nương và Tô Tô ở phía sau nàng ba bước chờ đợi. Trần di nương luôn cảm thấy tượng Phật nằm nhìn có vài phần khϊếp người: "Tiểu Tô, ngươi có cảm thấy lạnh không?"

Tô Tô trấn an cười cười: "Ra ngoài liền ấm áp."

Nàng nhìn kết cấu điêu khắc tượng Phật, ánh mắt bỗng nhiên bắt được một vệt ánh sáng mờ, nhìn kỹ, chỉ thấy giữa hai tay người áo choàng quỳ gối bên phải Hoắc phu nhân, giống như có ánh sáng lạnh thuộc về kim loại.

Ngón út tay trái của người mặc áo choàng kia không trọn vẹn, Tô Tô đứng ở bên cạnh nhìn thấy vật sắc bén trong lòng bàn tay hắn. Nàng theo bản năng cảm thấy bất an, nhỏ giọng gọi: "Phu nhân..."

Hoắc phu nhân đã toàn lễ, quỳ gối trên bồ đoàn quay đầu lại. Tô Tô đang muốn nói chuyện, chỉ thấy hai tay người mặc áo choàng chậm rãi mở ra, trong tay rõ ràng là một thanh đoản đao.

Trần di nương cũng nhìn thấy, lúc này thần sắc đại biến: "Nguyên tỷ!"

Hoắc phu nhân còn chưa kịp phản ứng, trực giác bên cạnh có gió lạnh ập tới, nhất thời hơi sửng sốt. Tô Tô vội vàng nhào tới dùng sức kéo nàng —— chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, lưỡi đao lướt qua cánh tay Hoắc phu nhân nhân rồi đâm thật sâu vào bồ đoàn dưới thân nàng, giữa cánh tay Hoắc phu nhân lúc này đổ máu, nếu vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Tô không kéo nàng lại, một đao này chỉ sợ có thể hoàn toàn cắt đứt lưng Hoắc phu nhân.

Những vị khách khác bái Phật trong phật đường thấy thế thét lên, xoay người hoảng hốt chạy ra ngoài. Tiếng thét chói tai này đánh thức ba nữ nhân đang bối rối, Hoắc phu nhân không rảnh bận tâm đến vết thương vội vàng đứng lên: "Chạy đi!"

Giờ phút này người mặc áo choàng đã rút đao ra khỏi bồ đoàn, quay đầu lại, bộ mặt bại lộ trong mắt mọi người. Chỉ thấy trước mặt người này lác đác có mấy sợi tóc buông xuống, toàn bộ da mặt bị hủy hết, vết sẹo bị lửa đốt bò lên mặt, gò má phải có một cái lỗ thủng, lộ ra một mảng răng trắng. quái nhân nhìn chằm chằm ba người bị dọa đến mất hồn mất vía, há mồm phát ra tiếng cười quái dị "khặc khặc", nhất thời khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ.

Trần di nương ở sâu trong phủ không ra ngoài, chưa từng thấy qua người đáng sợ như vậy, chợt thét chói tai một tiếng, bị dọa đến mức chân mềm nhũn quỳ xuống đất. Tô Tô và Hoắc phu nhân một trái một phải kéo nàng chạy ra ngoài, đồng thời lớn tiếng kêu cứu xung quanh. Quái nhân áo choàng kia đã xách đao đuổi theo, có tiểu sa di (hoàng thượng mới xuất gia) đến ngăn lại lại bị hắn dùng một đao chém ngã, liên tục đâm thêm mấy đao, máu tươi văng tung tóe trước mặt Phật, nhuộm đỏ gạch ngọc diệp thanh.

Tiết Khất Xảo người đến chùa hơn phân nửa là nữ khách, đối mặt với loại ác đồ mang đao này thật sự không có lực hoàn thủ, chỉ có thể chen chúc chạy ra ngoài, một phương viện lạc này nhất thời loạn thành một đoàn. Quái nhân công kích không hề có mục đích, gần như là gặp người liền chém, không bao lâu lại có mấy tăng lữ, nữ khách mất mạng dưới đao. Người nọ hành động cực kỳ quỷ dị, không ngừng phát ra nụ cười quái dị thê lương bén nhọn như cú đêm, nghe mà sởn tóc gáy, dưới sợ hãi khó tránh khỏi bối rối, hơi chạy chậm một chút bị đuổi kịp, liền khó thoát khỏi vận rủi, máu văng tại chỗ.