Chương 3: Tây Đường (3)

Kỳ nha nội đυ.ng phải một cái đinh cứng.

Theo lý thuyết không nên khó khăn như vậy, hắn từ nhỏ lớn lên trong đống nữ nhân, quá rõ ràng phải làm thế nào lay động trái tim cô nương gia. Mặc dù Kỳ nha nội là một tên khốn, lại sinh ra có một túi da tốt, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, hơn nữa một đôi mắt hoa đào nhìn con chó cũng đều thâm tình. Ngày thường một bộ dạng phong lưu phóng khoáng, lại xuất ra tư thế lời ngon tiếng ngọt, khí thế tiêu tiền như nước, tự có mỹ nhân ôm ấp yêu thương. Cho nên mỗi ngày hắn ăn mặc lộng lẫy rực rỡ, lắc lư ở nơi Tô Tô thường xuyên hoạt động, lại từ từ mưu toan...

Ai biết Tô Tô đến một con mắt cũng chưa từng cho hắn.

Mỗi ngày hắn thay đổi xiêm y, hôm nay là chu tử thâm y, ngày mai là áo choàng cổ tròn lộng lẫy xinh đẹp, ngày mốt là áo choàng phiêu dật thanh nhã, mà Tô Tô lại có mấy chiếc váy màu trắng, hoa văn trang sức tự nhiên, Kỳ nha nội vậy mà khi đứng trước gót chân nàng lại cảm thấy lo lắng. Hắn tặng Miêu La Chu Thúy Tô Tô một mực không nhận —— đó chính là hàng Hàng Châu trên trấn cũng khó thấy! Làm quen với nàng, phản ứng của nàng càng lạnh nhạt đến mức ghê gớm, nghe hắn nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt còn muốn nhíu mày, là trắng trợn không thích. Nha nội từ nhỏ đến lớn chưa phải nhìn qua sắc mặt người khác, cho dù là lão cha nhà mình dạy dỗ, ngày hôm sau cũng sẽ "con a, con a" dỗ dành, hiện tại hẳn là muốn tức giận, nhưng mỹ nhân nhíu mày cũng là đẹp, Kỳ nha nội thế nhưng nửa phần tức giận cũn không dậy nổi, còn có thể không tự chủ được mà nghĩ xem mình nói câu nào chọc nàng không vui.

Một tới hai đi, không hề có tiến triển, Kỳ nha nội ngược lại còn thuê một tòa nhà ở trong trấn —— hắn cũng không tin không bắt được nàng!

Bên này Tô Tô bị lãng tử như hoa hồ điệp này làm cho phiền, ban đêm khóe mắt rải rác một viên nước mắt trong suốt, co rúm lại trong lòng thanh niên sợ hãi gọi quan nhân, quả nhiên thừa nhận một phen hỗn tạp thương tiếc cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu như cuồng phong bão táp. Ngày hôm sau Kỳ nha nội lại đi tìm Tô Tô, bị thanh niên mặt trầm như nước không chút hồi hộp kéo cổ áo lôi ra ngoài, ngã đập mông xuống đất.

Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ. Kỳ nha nội tức giận giậm chân, trở lại trong nhà căm phát ra tính tình thật lớn đối với đám hồ bằng cẩu hữu xem kịch vui và với hai tôi tớ, nói thẳng muốn dẫn người hiện tại trực tiếp đi cướp Tô Tô.

"Kỳ huynh a, sao lại đến mức này?" Hồ bằng cẩu hữu nha nội ra một diệu kế: "Cưỡng đoạt trắng trợn tất là phí sức không lấy lòng, Kỳ huynh hôm nay thiệt thòi sao có thể ăn vô ích? Tiểu đệ bất tài, vừa vặn có chút giao tình với huyện nha nơi này, Kỳ huynh trực tiếp đi tố cáo trượng phu Tô thị kia ra tay đả thương người, sau đó..."

Hắn còn chưa nói xong, nhưng Kỳ nha nội đã hiểu được, trong lòng đã có mưu kế, trong lúc nhất thời vỗ tay cười nói: "Hay!"

Thị phi đen trắng, nhân luân cương thường ở trong mắt những người này cùng lắm chỉ là một trò đùa.

Vì thế ngày hôm sau, Tô Tô cầm giỏ trúc hái sen về nhà, vừa vào cửa, đã thấy khắp viện là một đống hỗn độn, bà bà hoang mang lo sợ nhào tới gắt gao nắm lấy tay áo nàng, khóc đến nói năng lộn xộn.

Tô Tô nhíu mày, trấn an bà bà làm rõ nguyên nhân hậu quả, trầm mặc một lát sau mới ra cửa.

Thanh niên bị nhốt trong đại lao huyện nha, Tô Tô không đi tới đó, ngược lại trực tiếp tìm đến Kỳ nha nội đang ở trong trà lâu chơi xúc xắc cùng đám bằng hữu.

Kỳ nha nội thấy Tô Tô đến, tận lực bưng lên, chỉ liếc nàng nhìn một cái liền tiếp tục lắc lắc. Tô Tô nhìn một đôi tay an nhàn sung sướиɠ của Kỳ nha nội —— thứ dân ở trong tay quyền quý, giống như từng viên xức xắc này, xoa tròn vò dẹp, lăn qua lộn lại, nửa phần không thể tự mình quyết định.

"Nha nội." Nàng gọi hắnmột tiếng. Cũng không phải ngữ điệu trăm chuyển ngàn hồi gì, nhưng trong lòng Kỳ nha nội lại như có hươu con đυ.ng loạn, hắn hạ quyết tâm muốn làm bộ làm tịch, cắn răng khắc chế chính mình không để ý tới nàng.

Tô Tô rũ mắt, đi tới trước mặt một quan lại khác, hơi khom người, một sợi tóc buông xuống: "Làm phiền ——"

"—— nàng tìm hắn làm gì?!" Kỳ nha nội nổ tung ngay tại chỗ, còn quan tâm làm bộ làm tịch cái gì: "Chính chủ ở chỗ này!"

Tô Tô đứng thẳng dậy nhìn về phía hắn.

Trong nháy mắt này, Kỳ nha nội ngược lại không được tự nhiên, nghiêng mặt thanh âm yếu đi: "Nàng tìm gia có gì muốn nói?"

Tô Tô đi thẳng vào vấn đề: "Thỉnh nha nội giơ cao đánh khẽ."

Nghe xong Kỳ nha nội lại tức giận không: "Giơ cao đánh khẽ? Gia hảo tâm muốn làm bạn với người nhà nàng, lại bị mãng phu nhà nàng đối đãi như thế, gia há có thể dễ dàng buông tha?"

Tô Tô nhíu mày: "Nha nội muốn như thế nào?"

Kỳ nha nội nghe vậy nâng đôi mắt hoa đào lên, chân tướng phơi bày: "Gia muốn mạng quan nhân của nàng."

Tô Tô ngẩn ra, hai giọt nước mắt chảy dài trên hốc mắt đỏ bừng: "Không cần——"

Kỳ nha nội thấy bộ dáng này của nàng trong lòng đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù, mấy người bên cạnh càng sớm nhịn không được móc khăn tay cho Tô Tô lau nước mắt. Hắn hít sâu một hơi, mặt hổ nói: "Nếu nàng nói không cần thì không cần, gia chẳng phải rất mất mặt sao?"

Khóe mắt Tô Tô xẹt qua một giọt nước mắt trong vắt.

Kỳ nha nội nói lắp một cái: "Cũng... Cũng không phải là không có cách nào khác."

Tô Tô nhíu mày đẹp, trong mắt ngập nước, sợ hãi nhìn hắn.

Kỳ nha nội chỉ cảm thấy một câu nặng lời mình cũng không nói nên lời, thở dài một tiếng đứng dậy, đi tới phía sau nàng, kéo khoảng cách hai người rất gần, lại mở quạt gấp nhẹ nhàng nhấc cằm Tô Tô lên: "Nàng đi theo gia, gia liền không so đo với cả nhà kia, được không?"

Bộ ngực Tô Tô phập phồng mấy đợt, nàng kháng cự nghiêng đầu, cái cổ nhỏ dài trắng nõn bị Kỳ nha nội nhìn đến một trận nóng mắt.

Kỳ nha nội cũng không nóng lòng, thu quạt gấp, kiên nhẫn chờ đợi con mồi xinh đẹp cùng đường cuối cùng phải thần phục.

Không biết bao lâu sau, hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nàng: "Được rồi."

Kỳ nha nội ngẩn ra. Tuy nói hắn sớm đoán được nàng sẽ đáp ứng, nhưng một tiếng này cũng làm tim hắn đập như sấm, nhất thời mừng như điên.

Tô Tô đưa ra điều kiện: "Thả quan nhân."

"Được——" Kỳ nha nội mở miệng đáp ứng, chỉ là nhắc nhở: "Nhưng nàng chớ quên, sau này nàng là người của gia, đừng nhắc đến hắn."

Tô Tô gật đầu: "Hôm nay huyện nha bắt người, A Mỗ bị kinh hách, đồ dùng trong nhà cũng bị tổn hại rất nhiều..."

Kỳ nha nội vung tay lên: "Gia đều bồi thường nàng là được!"

Tô Tô rũ mắt: "Tiểu thúc trong nhà còn đang đọc sách, thϊếp không yên lòng..."

"Gia thay ngươi an bài, học ở thư viện tốt nhất Hàng Châu cũng được." Yêu cầu của nàng hắn nào dám không nghe, hơn nữa đối với hắn mà nói cũng đều là một câu nói. Lúc này nha nội cuối cùng cũng công khai kéo tay Tô Tô lên chơi đùa trong lòng bàn tay —— quả nhiên là mềm mại không xương, mà Tô Tô giãy giụa với biên độ nhỏ, không phản kháng, chỉ là rơi lệ.

"Đừng khóc." Nếu không phải chung quanh còn có một đám huynh đệ ở đây, Kỳ nha nội hận không thể hôn đôi mắt nàng, trước mắt chỉ có thể thở dài một tiếng lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng, ngoài miệng còn muốn dụ dỗ: "Nàng xem, như thế không phải tất cả đều vui vẻ sao? Lúc trước cần gì phải tự làm khổ mình?" Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lại ra hiệu cho hai tôi tớ: "Vừa rồi việc nàng nói nhất định phải làm, mặt khác chuẩn bị xe ngựa trở về Hàng Châu."

"Thϊếp còn muốn cầu nha nội..." Lúc này Tô Tô nâng mắt lên nhìn hắn.

Giọng nói Kỳ nha nội đã mềm mại như nước: "Nàng nói thẳng là được. ”

"Thϊếp muốn gặp lại quan nhân cùng A Mỗ một lần." Tô Tô nghẹn ngào nói: "Thϊếp không cha không mẹ, một bé gái mồ côi, nếu không có một nhà bọn họ chiếu cố, giờ phút này tuyệt đối không có lý lẽ sống sót..." Lời còn chưa dứt, trong mắt lại chảy nước mắt.

Trong lòng Kỳ nha nội có chút để ý, nhưng nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy có thể tha thứ, thậm chí nổi lên đau lòng: Sớm biết thân thế của nàng như thế, cũng không nên bức bách như vậy. Trầm ngâm một lát, cũng là đáp ứng, chỉ cho phép nàng đúng một khắc đồng hồ.

Tô Tô lau khô nước mắt, vội vàng chạy tới huyện nha.

Thanh niên còn đang ở trong tù, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe thấy một tiếng gọi, hắn ngẩng đầu lên, đã thấy Tô Tô trong lòng không yên tâm nhất đang đứng ở ngoài l*иg giam, hốc mắt ửng đỏ, hiển nhiên là đã khóc qua.

Hắn đứng dậy, xiềng xích nặng nề vang lên. Thanh niên từng bước đi tới trước mặt Tô Tô, giơ tay lên muốn sờ sờ nàng, nhưng khoảng cách trong tầm tay lại dừng lại —— trên tay hắn đều dơ bẩn, sợ làm bẩn mặt nàng.

Vì thế bàn tay kia nắm chặt thành quyền, giọng nói của thanh niên khàn khàn không chịu nổi: "Tô Tô là thê ta, ta vô năng, không thể bảo vệ nàng chu toàn."

Tô Tô lắc đầu, thử nâng khóe môi cười cười với hắn.

"Ta đi rồi." Ánh mắt nàng như nước, như thường ngày giữ chặt bàn tay rũ xuống của hắn, nắm lấy đầu ngón tay nứt nẻ lắc lư một chút, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."

Bên ngoài có người thúc giục, cuối cùng nàng liếc nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Thanh niên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tô Tô, cho đến khi nàng biến mất ở cuối tầm mắt, yết hầu lăn qua lăn lại, mới rơi lệ.

Tác giả: Nguyên phối ca thật lâu sau mới online, tiếp theo là nha nội văn