Chương 1: Tây Đường (1)

Tô Tô chính là một thái liên nữ (cô gái hái sen) ở Bích Hồ trấn Tây Đường.

Nàng ở đây một thời gian, nhưng xưa nay đều là độc lai độc vãng, không có người giao tiếp, trong trấn cũng không ai biết lai lịch.

Vào đầu mùa hè, khi ban ngày kéo dài, nhiệt độ ấm lên, mọi người cũng dậy sớm hơn, mỗi người bắt đầu bận rộn, khiêng đòn gánh lưng đeo gùi lúc đi thì vội vàng, nhưng đến bên hồ, bước chân luôn phải chậm lại.

Dưới ánh sáng chiếu xuống mặt hồ sương sớm chưa tan, sương mù mờ mịt cùng nước hồ trong xanh chậm rãi lưu động, mặt hồ hoa sen trong veo, từng đợt gió thổi qua. Trong tiếng nước róc rách, chiếc thuyền nhỏ đẩy ra sương mù nông, hiện ra đường nét của nữ tử. Tô Tô mặc áo vải mộc mạc, mái tóc đen như mây đen chỉ dùng trâm gỗ buộc ra sau đầu, mặt phấn hơi rũ xuống, lộ ra cổ thon dài mà trắng nõn. Hoa sen trong hồ lúc này đã mở hơn phân nửa, từng đóa hoa màu vàng nhạt trắng muốt lay động, lại không phân biệt được chút nào, nhất cử nhất động của nữ lang tóc đen môi đỏ mọng đều rung động lòng người.

Vẻ đẹp của Tô Tô dường như trung hòa thanh diễm tự nhiên cùng mềm mại đáng yêu, mặc dù là người soi mói cũng tìm không ra được chỗ nào xấu trên khuôn mặt này. Càng đáng chết chính là, nàng tựa hồ không biết mình sinh ra bộ dáng thoát tục như thế nào, không lả lơi phong tình, nhưng khắp nơi đều là phong tình.

Mọi người có một khát vọng tự nhiên hướng tới vẻ đẹp. Một truyền mười mươi truyền trăm, không qua mấy ngày trên đê sông đã bị tắc nghẽn đến nước chảy không thông —— cho dù không thuận đường, người đi đường đều vui vẻ đi vòng quanh một vòng để nhìn thấy mỹ nhân hái hoa. Hài đồng tò mò lại ghé đầu vào một chỗ nghị luận sôi nổi, nam nhân bị lão bà nhà mình xách lỗ tai kéo đi, nhưng phụ nhân ngoài việc nhắc người cũng không chịu nổi liếc ánh mắt phẫn hận và hâm mộ về phía Tô Tô, lão nhân lại càng vui vẻ chống gậy dừng chân thêm một lát, người già rồi, luôn thích thưởng thức chút màu sắc trẻ trung tươi mới. Người đọc sách trên trấn không nhiều lắm, nói đến Tô Tô luôn cảm thấy một cái "đẹp" thật sự không đủ miêu tả một phần mười của nàng, lão tú tài duy nhất mới cắp sách nửa ngày, tự biết văn tự nông cạn, cuối cùng dùng một từ định điệu: Tô Tô người này, có thể nói là "tuyệt sắc".

Lẽ ra tuyệt sắc như Tô Tô hẳn là rất được hoan nghênh, nhưng tính tình nàng nhạt nhẽo, không thích nói chuyện với người khác, từ trước đến nay luôn chỉ trả lời một câu với người bên ngoài, đối với việc mọi người cố ý tiếp cận và theo đuổi cũng bình tĩnh đến lãnh đạm, rất có loại hương vị cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Thời gian dài, lời nói nhảm cũng nổi lên, nói nàng tự cho mình là mỹ mạo, có người nói nàng không biết tốt xấu, Tô Tô không thèm để ý, vẫn hái sen của nàng, sống cuộc sống của nàng.

Sau đó, sau khi mọi người biết rằng nàng không cha không mẹ, vô thân vô cố, những lời đàm tiếu sẽ khó nghe hơn. Có người sắp xếp một đống xuất thân bát nháo cho nàng, có người nói nàng quyến rũ người khác, ban ngày hái sen, ban đêm liền cùng nam nhân ở trên thuyền cẩu thả, có người nói nàng chính là có túi da thần tiên nhưng lòng dạ rắn rết, thế gian nào có nữ tử có dung mạo như vậy, hơn phân nửa là yêu ăn thịt người. Theo thời gian, "tuyệt sắc" trở thành "quyến rũ".

Rốt cuộc là ba người thành hổ, mọi người dần dần không thích tiến tới trước mặt nàng, sau khi nàng đi qua cũng sẽ xì xào bàn tán một phen, đối với việc này Tô Tô cũng không nói một lời.

Mùa hè trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, hoa sen trong hồ điêu tàn, nàng bưng sọt tre đến bên hồ, phụ nữ tụm năm tụm ba thấy nàng đến sắc mặt đều lạnh, chỉ coi như không nhìn thấy nàng mà đập quần áo nhà mình.

Tô Tô không tức giận, bình tĩnh giặt sạch sa mỏng, có tóc không nghe lời buông xuống bên gò má nàng, nàng dùng tay dính nước vén ra sau tai, vô ý dính vào tóc mai, nhưng mặc dù như vậy, cũng có một phen phong tình lộn xộn khác.

Đợi giặt sạch quần áo vải vóc, Tô Tô xắn tay áo ướt đẫm hai bên lên, lộ ra cổ tay trắng muốt mảnh khảnh. Nàng ôm thùng giỏ nên nặng nề vì có nước, từng bước đi về phía nhà.

"Nặng sao?" Có người hỏi.

Tô Tô ngước ngước mắt lên, trước mặt là thanh niên tuấn mỹ và bản lĩnh nhất trong trấn, vóc dáng cao lớn, đường cong cứng rắn, một mình làm việc cũng có thể bằng khí lực của hai ba người. Điều đáng quý là, ánh mắt của hắn trong suốt lại bằng phẳng, không có hàm nghĩa đυ.c ngầu hạ lưu.

Tô Tô nhẹ nhàng gật đầu. Nàng không cần phải nói, đôi mắt của nàng cũng có thể nói chuyện.

Trong làn sóng mắt như nước của nàng, thanh niên mất tự nhiên dời ánh mắt, lời nói vẫn thong dong: "Ta giúp nàng cầm đi." Chỉ là tai đỏ bừng lộ ra sơ hở của thanh niên.

Đám phụ nữ ở phía sau lại ù ù như một đàn ong.

Tô Tô chỉ coi như chưa nghe thấy, đưa giỏ trúc trong tay đưa cho hắn, cười nói thêm tiếng cảm tạ.

Tô Tô người cũng như tên, chỉ cần một nụ cười này cũng đủ khiến người ta mềm nhũn một thân xương cốt. Thanh niên thường ngày đi lại bên ngoài cũng không phải là cô nương chưa từng thấy qua cái gì, giờ phút này lại sửng sốt chớp mắt một cái, mới giật mình nhận lấy.

Tô Tô thu tay lại, sóng vai đi cùng thanh niên. Đầu của nàng ước chừng ngang bằng vai thanh niên, thanh niên dùng dư quang nhìn —— nàng chỉ cần hơi nghiêng đầu một cái, là có thể dựa vào trên vai hắn.

Thanh niên một đường đưa Tô Tô về nhà, giúp nàng phơi y phục xong, Tô Tô liền đưa hắn đến cửa. Một nam một nữ tự nhiên dẫn đến không ít ánh mắt và nghị luận, thanh niên có chút lo lắng rũ mắt nhìn nàng, đã thấy Tô Tô hơi nhíu mày, ngửa đầu nhìn chăm chú vào hắn.

Sau đó bàn tay hắn buông xuống bên cạnh bị bàn tay mềm mại hơi lạnh của nữ tử nhẹ nhàng nắm lấy, lắc lư với biên độ nhỏ.

Chỉ một thoáng này, thứ lắc lư chính là tâm địa của thanh niên.

Hắn mấp máy môi, cuối cùng nhịn không được dùng bàn tay to thô kệch bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói với nàng: "Đừng sợ."