Lúc ấy, trong đầu anh ta thật sự có ý nghĩ, không phải cô gái này thì không cưới. Nếu ba năm trước, nhiệm vụ không bị bại lộ... vậy hôm nay, Tô Úc nên là vợ của Bùi Lệ anh, sống chết có nhau, cho dù là chết cũng sẽ mang dòng họ của Bùi Lệ anh.
Hơn nửa gói thuốc đã gần hết, Bùi Lệ vẫn không có cách nào thoát ra khỏi chuyện này. Anh ta không muốn bản thân trở nên chật vật không chịu nổi như thế, sau khi dụi tắt một điếu thuốc cuối cùng, anh ta một lần nữa khởi động xe.
Vừa đi tới nhà họ Bùi thì đã thấy Tô Úc và Bùi Tố đứng trước cửa, trợ lý bên cạnh kéo theo một cái vali hành lý loại nhỏ, bộ dạng như muốn ra ngoài một thời gian.
Nhìn thấy Bùi Lệ xuống xe, Bùi Tố ngừng tay ngẩng đầu, Tô Úc nhu thuận gọi một tiếng anh cả. Bùi Lệ vừa khóa xe vừa nhíu mày, không tiếng động ra ý hỏi.
Bùi Tố nhìn về phía anh cả của mình, bất đắc dĩ nói: "Công tác, phải đi Thâm Thành công tác."
Bùi Lệ gật đầu, tạm biệt hắn.
Trước khi lên xe, Bùi Tố nhìn người vợ mới cưới của mình thật sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, tiến lên ôm lấy cô, hôn nhẹ một cái trên trán: "Ngoan ngoãn chờ anh về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Tô Úc lộ vẻ không nỡ rời xa chồng mới cưới của mình. Trong đôi mắt long lanh như nước mùa thu, sự dịu dàng tràn ngập khóe mắt ửng hồng, muốn giấu cũng không giấu được.
Bùi Lệ không muốn nhìn hình ảnh ân ái của hai người họ nên ngẩng đầu nhìn trời, lại thấy trăng tròn đã sớm treo trên ngọn cây. Anh ta khẽ chớp mắt, mỉm cười, thì ra ánh trăng cũng sẽ đâm người ta tới rơi lệ à.
Đương nhiên không có ai biết được mạch nước ngầm bắt đầu khởi động trong lòng anh ta, nhưng có thể từ khuôn mặt bình tĩnh tới lạnh lùng của anh ta mà thấy được đôi phần.
Anh ta đứng phía sau Tô Úc, dõi mắt nhìn theo xe Bùi Tố càng lúc càng xa.
Lo Chi Chi ở trong phòng nhỡ tỉnh lại không thấy người sẽ khóc quấy, Tô Úc không chờ xe Bùi Tố đi xa đã xoay người muốn quay vào nhà.
Nhưng Tô Úc lại quên mất Bùi Lệ đang đứng sau lưng cô, thế cho nên, khoảnh khắc cô xoay người lại, khóe môi khẽ sượt qua áo sơ mi ở xương quai xanh của Bùi Lệ.
Bùi Lệ cũng không truy xét, hoặc là anh ta cố ý mặc kệ nụ hôn này xảy ra, nếu như đây có thể tính là hôn...
Anh ta tự giễu nghĩ.
Chỉ là trên áo sơ mi hiệu Armani trắng phau phẳng phiu của anh ta, trong chốc lát đã có thêm một vệt màu anh đỏ tươi. Giống như trong kiến trúc phong cách Baroque thời kỳ trung cổ, lại có thêm một con chuột Mickey, nhìn chẳng ra làm sao cả.