Chương 5: Rời đi

Thư ký Chu ở bên cạnh thấy vậy, khẽ thở dài. Cũng khó trách, từ khi biết tin Trầm Gia Ứng hy sinh, cô liền bị động thai, sinh non mà sinh ra Chi Chi, sau khi sinh nở thì chưa từng ôm đứa nhỏ một lần.

Quân đội vì trấn an người nhà liệt sĩ, nên đã làm cố vấn tâm lý cho Kỷ Uyển, vốn tưởng rằng có hiệu quả, nhưng ai ngờ, cô lại ôm Chi Chi chưa tròn tháng, đứng trên nóc nhà bệnh viện, muốn quyên sinh tự sát.

Cuối cùng may mà cứu về được, Bùi Lệ cũng trở thành người nuôi nấng hợp pháp của Chi Chi.

Nghĩ lại những chuyện đã qua, khóe mắt Kỷ Uyển ửng hồng.

Đại khái là mẫu tử liền tâm, Chi Chi luôn nghịch ngợm thích quậy phá nhưng khi ở trong lòng Kỷ Uyển lại trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, đôi mắt nhỏ đen lúng liếng, tò mò nhìn chằm chằm Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển ôm ngang đứa nhỏ lên, uống thuốc thời gian dài khiến cô gầy trơ cả xương, ngón tay tái nhợt khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Chi Chi. Bộ dạng thật cẩn thận khiến người nhìn lòng chua xót.

"Chi Chi, đây là mẹ." Bùi Lệ khàn giọng nói với đứa bé.

Con ngươi của bé con lập tức sáng lên, cẩn thận nhìn người phụ nữ xa lạ đang ôm mình. Trong mắt đứa nhỏ, khuôn mặt của cô tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương, làn da không khỏe mạnh tái nhợt, nhưng nụ cười dịu dàng kia còn ấm áp hơn mặt trời tháng tư.

"Người thật sự là mẹ của Chi Chi sao?" Bé con dùng giọng sữa lanh lảnh còn chưa rõ ràng của mình hỏi.

Không đợi Kỷ Uyển trả lời, Chi Chi lại nói: "Mẹ, người hết bệnh rồi ư, ba ba nói, mẹ bệnh rồi, không thể tới thăm Chi Chi. Mỗi ngày Chi Chi đều rất nhớ mẹ nha."

Kỷ Uyển còn chưa kịp phản ứng vì Bùi Lệ nói cho Chi Chi biết thân thế thật sự của cô, thì lại nghe một câu nói nhớ của bé con làm cho cô áy náy, khóc không nói nên lời.

Trên đường về nhà, Bùi Lệ ôm Chi Chi ngồi ở hàng ghế sau. Đứa nhỏ bốn tuổi là thời điểm ngủ nhiều, giờ phút này đang cong người trong lòng Bùi Lệ, ngủ say sưa.

Đột nhiên một chuỗi tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh trong xe, Bùi Lệ khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn về phía thư ký Chu.

Sợ đánh thức đứa nhỏ vừa mới ngủ, một người luôn bình tĩnh và tỉnh táo như thư ký Chu lúc này lại luống cuống tay chân, nhấn nút tắt tiếng, sau đó mới nhận điện thoại. Không biết đối phương nói chuyện gì, vẻ mặt thư ký Chu căng cứng.

Bùi Lệ khẽ nhíu mày, ý bảo thư ký Chu nói thẳng.

Thư ký Chu sắp xếp từ ngữ một chút: "Cô Kỷ nhảy lầu ở viện điều dưỡng, tử vong ngay tại chỗ."

Trong giọng nói rõ ràng có chút tiếc nuối.

Bùi Lệ không nói gì, anh ta dùng lực nhắm mắt lại, sau khi bình ổn cảm xúc thì khẽ nâng gáy bé con lên, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán bé.