Chương 9
Chuông cửa kêu khiến cô giật mình. Cô không biết đã bao lâu rồi. “R-Richard à?”
Chuông lại kêu, và cô nhận ra giọng mình quá yếu, không thể vang những thớ gỗ. cô hít một hơi sâu, tự mình giữ lấy vài giây không bị run cầm cập. “Richard,” cô gọi tên anh, không nghĩ tới việc mình sẽ làm gì nếu có ai khác ngoài đó.
“Anh đây, em mở cửa ra đi.”
“Nó –kh- không khóa.”
Anh mở cửa, nhìn xuống và thấy cô đang cuộn tròn trên sàn nhà. “Khỉ thật,” anh nói giọng kiềm chế.
Anh đóng và khóa cửa lại, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đưa tay ra bế cô lên.
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” anh hỏi lúc nhanh chóng mang cô tới ghế bành.
“T –Từ khi em ngủ dậy, kh- khoảng chin chín giờ.”
“Nơi này giống hoang mạc Sahara quá,” anh hài hước nói. Anh đặt cô lên ghế bành và cởi chăn ra, sau đó bằng những chuyển động nhanh chóng, chính xác tháo khóa quần cô, và kéo chúng xuống dưới chân.
“N-này!” cô phát hiện ra khi răng bạn va vào nhau, thì thật khó khiến âm thanh có vẻ phẫn nộ và đau khổ.
“Không tranh cãi,” anh nói, và kéo áo cô qua đầu. Cô không mặc áσ ɭóŧ vì chưa từng mặc khi ở nhà. Nụ hoa của cô bị ép chặt thành hai điểm nhỏ. Cô bắt đầu dùng tay che ngực, sau đó bỏ ngay ý định dùng tay ôm lấy mình để giữ nhiệt. Mi mắt cô nặng nề cụp xuống.
“Đừng để bản thận ngủ đó,” anh ra lệnh.
“Em sẽ sẽ không ngủ đâu,” cô hứa và hi vọng không phải mình đang nói dối.
Anh tháo tất chân cho cô, và bắt đầu cởi đồ của chính mình. Hôm nay anh không mặc com lê, cô chú ý tới điểm này, anh chỉ mặc quần vải và áo sơ mi lụa. anh cửi cúc áo, ngón tay di chuyển nhanh chóng và để nó rơi xuống sàn nhà. Anh đá giầy ra và tháo thắt lưng cùng lúc, lột đồ của mình cũng chuyên nghiệp như giúp cô. Quần anh rơi xuống sàn nhà, anh tháo tất ra, và sau đó anh ngồi xuống cạnh cô, lấy tay ôm lấy cô và đẩy cô quay lưng vào ghế bành. “Hãy thư giãn,” anh thì thào, cảm nhận được cái run rối loạn của cô, và kéo chăn lên.
Anh để chân xuống bên dưới chân cô và đặt một bàn tay ra sau đầu cô, để mặt cô tì vào chỗ hõm giữa cổ và vai anh, buộc cô hít không khí từ cơ thể anh.
Cú sốc nhiệt từ anh quá mạnh đến mức cô nghĩ mình sẽ ngất mất. đầu tiên cô ý thức được hơi ấm bao quanh cô, thấm vào da và xâm nhập vào tận tủy cô. Anh ôm chặt lấy cô, giúp cô khống chế cơn run, tiếp thêm sức mạnh cho cô. “Đừng khóc,” anh thì thầm, cho cô biết là cô vẫn đang khóc, và dùng chăn lau mặt cô.
sau khi năm phút trôi qua tưởng chứng dài như nhiều giờ liền vậy, cơn run có dịu đi, và cho phép cô thả lỏng. cô nằm mệt mỏi trong vòng tay anh, thở nặng nhọc, sau đó có một con quỷ lại nuốt chửng cô và lắc cô cho tới khi rằng cô va vào nhau.
Lần nghỉ ngơi tiếp theo kéo dài lâu hơn chút và đủ lâu để cô bắt đầu hi vọng nó kết thúc. Thân nhiệt của Richard tiếp tục truyền nhiệt sang cô, thấm sâu và cô, đến tận chỗ lạnh nhất dù cho bao nhiêu cà phê, nước nóng hay cả khí nóng cũng không thể chạm tới. anh đang đổ mồ hôi; cô có thể cảm nhận được hơi ẩm trên da anh. Cô cố duỗi ra, xoa dịu chỗ cơ mệt mỏi và bị chuột rút, nhưng di chuyển khiến cô lại run rẩy hơn.
Anh cũng ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô những lời trấn an. Cô nhăn nhó nghĩ mình đâu cần được trấn an chứ. Richard ở đây, nên dĩ nhiên anh sẽ sưởi ấm cô. Thật buồn cười làm sao vì cô quá chắc chắn về điều đó.
Cô lại nằm im, nằm lặng lẽ trong vòng tay anh. Từng phút trôi qua, căn phòng vẫn lặng im trừ hơi thở mạnh, nhịp tim đều đều của anh bên dưới tai cô.
Cô gần như khỏa thân, chỉ mặc qυầи ɭóŧ và đi tất. anh còn ít kín đáo hơn cô, chỉ còn lại đôi qυầи ɭóŧ mỏng. Đám lông khô trên ngực anh cọ vào nụ hoa cô, khiến chúng vẫn nhăn lên dù cô không còn lạnh nữa. anh vẫn rất rắn chắc, cô mệt mỏi nghĩ, ép môi lên vai anh mà không nhận ra mình đang làm gì nữa. cơ bắp cuồn cuộn nữa. những ngón tay của cô di chuyển trên vai anh, cảm nhận được sức mạnh dưới làn da trơn ấp áp của anh khi cô vuốt ve xuống phần nhô lên của lưng anh. Thậm chí bụng anh cũng rắn chắc, và chân anh thì rắn lại vì cơ bắp.
Sự cương cứng của anh kí©h thí©ɧ cô. Một loại hơi ấm khác tràn vào trong cô, góp chung vào giữa hai chân. Theo bản năng cô di chuyển, đẩy hông mình lên chấp nhận dù cô biết nguy hiểm, nhưng khi hành động vừa xảy ra cô mới biết. thậm chí sau đó cô cũng không rút lui. Sự tiếp xúc này thật quá tốt, quá ổn.
Anh hôn lên trán cô, sự vuốt ve khá chậm rãi và mềm mại. “Giờ có ấm không?” anh hỏi, và cô gật đầu.
“Tốt.” Hơi thở anh lướt qua đôi lông my đang khép lại của cô. “Buồn ngủ à?”
“Um..hmm.”
“Sweeny cứ ngủ đi.” Ít nhất thì cô biết anh gọi mình là Sweeny. Chuyện cái tên cô nghe rất lạ tai- nhưng cô cũng không thể đặt nó vào nơi vốn có. Cô hít một hơi chính xác chậm sâu, kéo mùi hương ấm áp của anh vào trong phổi và cảm nhận từ sâu bên trong cơ thể thả lòng và thở phào.
Tay anh khum lấy ngực cô, ngón tay cái chai sạn đùa nghịch nụ hoa cô. Cô chưa từng nghĩ là ngực là nguồn cảm xúc vui sướиɠ lớn minh họa trong sách và phim ảnh, chưa từng cảm thấy khó chịu hơn khi một cậu bé tóm lấy cô và kéo núʍ ѵú của cô và nghĩ cô sẽ không biết làm gì vì khoái lạc khi cô thật sự nhận ra mình thích gì thì không khác gì cô đang đấm vào mặt cậu ta. Cô không cảm thấy thích đánh Richard. Ngón tay cái chạy vòng quanh của anh tạo ra một lượng nhiệt trên nụ hoa của cô, sau đó nó thắt chặt lại tới mức gần như không thể chịu nổi, và cảm giác nóng ấy chạy từ ngực tới thẳng chỗ thắt lưng, nổ tung ở đó và tạo ra một loại hơi ấm khác lan khắp cơ thể. cô rêи ɾỉ, một tiếng rên nho nhỏ vì thích thú.
Anh lặp lại hành động lần này qua lần khác, kɧoáı ©ảʍ lớn lên từng giây cho đến tận khi nó chiếm lĩnh toàn cơ thể cô. Giờ đây người cô đỏ bừng lên vì hơi nóng, cả bên trong và bên ngoài. Cô trườn lên trên người anh, lên rồi xuống như một cơn thủy triều vô cảm. Một phần mờ nhạt cẩn trọng đã bị dòng lũ khoái lạc đơn thuần của thể xác cuốn trôi mất.
Anh luồn tay vào tóc cô, kéo đầu cô lại. miệng anh phủ lên miệng cô, từ từ tăng thêm áp lực cho đến khi môi cô tách ra. anh nghiêng đầu sang bên và hôn cô, sâu và mạnh, khám phá cô bằng nhịp điệu đều đều của lưỡi. Sweeny không mở mắt ra, cũng không thể mở nồi, cô chìm đắm trong mệt mỏi và khao khát mà cả hai đều đòi hòi và muốn được khuây khỏa. ngón tay cô bấm sâu vào cột sống của anh, trơn trượt vì mồ hôi.
Anh di chuyển một chút, điều chỉnh vị trí để của quý của mình đè lên chỗ gò của cô. Cô cảm nhận được những nếp gấp mềm mại giữa hai chân mình mở ra chỉ một chút anh đã đặt vào giữa chúng. Cô bất ngờ, một mảnh báo động đã xuyên thủng qua được ham muốn và chỉ chuyển động nhỏ đó đã đặt cô bên dưới anh theo cách đem lại kɧoáı ©ảʍ gây náo loạn không ngững dọc theo dây thần kinh phía dưới. Nếu hai lớp đồ lót của họ không chắn giữa thì anh đã vào trong cô rồi, vì cô không thể ngừng lực đẩy làm hông cô co quắp. anh rêи ɾỉ từ tận sâu trong cổ họng, âm thanh rung lên trong miệng cô.
Cô cảm giác như thể cơ thể cô là một cây cung, dây cảm xúc nóng bỏng kéo cô càng ngày càng chặt, làm cô đau đến trên anh. Cô phát ra một âm thanh nhỏ tuyệt vọng như sắp khóc,tất cả trừ việc bám lấy anh vì trường hợp khẩn cấp, đùi cô mở ra như thể cô cố gắng chạm vào cái đỉnh cương cứng của anh. Cô lại đau đớn, một nỗi đau khác, nóng bỏng và trống rỗng, gần như điên lên vì ham muốn. Richard nắm chặt lấy mông cô và đặt cô lên sát anh, và mọi thứ trong cô cứng lại, kéo cô tới chỗ muốn vỡ vụn ra hoàn toàn, không thể chịu được thêm một giây nào nữa trước khi sự căng thẳng tan biến, và cô vỡ vụn vì những cơn sóng tuyệt vời của kɧoáı ©ảʍ. cô nghe thấy tiếng rên của mình, nhanh và hoang dại, bị nụ hôn của anh bóp nghẹt, và sau một lúc cô không còn biết gì nữa. Cảm giác choáng váng của cô dần hồi phục. cô đang đổ mồ hôi, cô nhận ra rằng điều này chưa từng xảy ra, nhưng việc động chạm của anh rất nhẹ nhàng nên đầu cô lại gối lên tay anh. “Hãy ngủ đi,” anh thì thầm.
Cô không còn lựa chọn nào khác. Cơ bắp cô giống như nước, không thể làm gì nổi. “Em đã lêи đỉиɦ,” cô cũng nói được, rồi tự mình thấy ngạc nhiên.
“Anh biết mà,” anh nói cười nhẹ, niềm vui ấy khả căng thẳng nhưng thật khôn ngoan. Cô nép mình trong anh, thở sâu y như một cô bé và chìm vào giấc ngủ.
Richard đẩy chiếc chăn ngột ngạt xuống một chút. Anh không muốn có thêm những cơn lạnh đáng sợ nữa, nhưng anh cũng không muốn một trong số chúng mang đến hơi nóng. Căn phòng quá nóng tới mức anh thấy khó thở. anh đổ nhiều mồ hôi, và anh không cải thiện được tình huống vì những gì anh đã làm. Anh chưa từng thích thú cái gì đó, sau đó nó lại khiến anh rất bối rối như vậy; anh nghĩ đến chỉ một cái chạm nhẹ của tay cô cũng khiến anh phát điên.
Anh có thể có được cô. Cô sẽ không chửi rủa anh sau khi anh lợi dụng cô, vì cô cũng mang trong mình sự chân thật sắt đá khiến bản thân phải chịu trách nhiệm về chính những hành động của mình. Nhưng anh sẽ lợi dụng tình thế đó, và anh biết phải làm gì. Cô yếu tới mức đáng báo động và tất cả năng lượng của cô đã bị cơn run không ngừng vỡ vụn ấy lấy đi. Tuyến phòng thủ của cô đã “thất bại”, và anh có thể làm bết cứ điều gì anh muốn với cô.
Việc anh mong muốn nhất hóa ra lại là chăm sóc cho cô.
Anh không biết anh đã kiềm chế bản thân tốt tới mức nào. Anh nhắm mắt lại khi nhớ đến cảnh đôi bồng đào cao tròn, có những đường gân xanh nhỏ, và đôi nụ hoa mềm mại nhăn lại. những tiếng rên mềm mại đã bị tan vào trong ngực anh, nụ hoa của cô tròn ra nhưng vẫn đủ cứng để anh có thể cảm nhận được cả hai.
Má cô đỏ ửng với màu da ấm áp, làn da mềm mại và mịn màng chứ không còn cứng lại vì lạnh giá. Cái gì đó rất rất manh, nhưng anh không thể bắt đầu tưởng tượng ra nó là gì. Anh không biết tới điều kiện y tế nào có thể khiến thân nhiệu của cô không trở nên nghiên trọng hơn nó đã từng suốt chương còn lại; cô có tất cả triệu chứng của bệnh hạ thân nhiệt bao gồm cả việc tiếng nói nhíu lại. đó là lý do anh phải cởϊ qυầи áo của cả hai ra, anh biết là cô sẽ ấm lên nhanh hơn nếu không có lớp ngăn cách ấy giữa họ. anh còn biết đến một kết quả khác có khả năng xảy ra và đã đấu tranh để kiểm soát chính mình trong khi anh cố tình đánh thức cô.
Khi cô tỉnh giấc, và mặc đồ, anh định tóm lấy cơ thể nhỏ bé đáng yêu của cô ném vào trong xe và đưa tới chỗ bác sĩ. Anh biết một vài bác sĩ chẩn bệnh rất giỏi, họ sẽ khám cho cô mà không cần hẹn trước vì anh. Dù anh quen cô nhiều năm rồi, anh chỉ mới bắt đầu biết cô, để rơi tõm xuống bờ ngực quý báu trong nhân cách cô, và anh không để bất cứ thứ gì nguy hiểm cho lần khám phá say sưa này.
Cả anh vào cô đều ướŧ áŧ vì mồ hôi. Sự khủng hoảng dù nó là gì thì bây giờ cũng kết thúc rồi, và anh định thoát ra khỏi nhiệt độ này. Anh lách ra và đứng lên, đắp chăn quanh người cô như một cách bảo vệ, sau đó đi tìm điều khiển của điều hòa nhiệt độ. Khi anh tìm ra nó, anh cau mày và nhanh chóng chỉnh nhiệt độ xuống còn 75 độ F.
Hơi nóng làm anh khát nước. anh mở cửa tủ để tìm kiếm cốc uống nước, sau đó đứng trước bồn rửa bát và rót đầy hai cốc nước lạnh. Anh muốn tắm nước lạnh, nhưng không muốn để lại cô một mình phòng trường hợp cô chỉ ngủ một lúc thôi. Cô thích được ôm khi thức dậy sau lần kɧoáı ©ảʍ đầu tiên.
Anh không biết điều gì làm anh chắc chắn đến mức cho rằng đây là lần đầu tiên của cô. Có lẽ do sự ngỡ ngàng của cô. Anh luôn nghĩ cô hoàn toàn không quan tâm tới đàn ông, quá tập trung vào cồng việc đến mức không còn chỗ trống cho bất cứ điều gì khác, và giờ anh biết giả thiết ấy chính xác. Kinh nghiệm của cô có lẽ khác ít và một thời gian dài trước đây, rất có khả năng một cậu bé cùng trang lứa nào đó đã tạo ra cảm giác chết tiệt ấy cho cô. Có lẽ cô nghĩ thứ chết tiệt đó là toàn bộ quá trình rồi; cô biết nên làm gì. Anh không hiểu sao cô đột nhiên đáp lại, nhưng anh rất rõ đó là niềm may mắn của mình.
Anh quay lại phòng khách, và nhìn dán mắt vào cô. Mồ hôi đã khô rồi, nhưng anh vẫn không định mặc quần áo vì hơi nóng.
Khi anh ở đây lần trước, anh không chú ý nhiều đến những thứ xung quanh; anh đã hoàn toàn chú ý đến cô. Giờ anh nhìn quanh, cảm thấy yên lòng khi biết rằng mọi thứ không rõ rệt trắng hay đen. Nội thất mang tính truyền thống và tiện dụng. Nghệ thuật của cô được hé lộ ngay cách sử dụng màu sắc, một cái bát màu xanh thẫm được đặt ở nơi có ánh sáng chiếu lên và làm nó sáng lấp lánh, một lọ hoa màu xanh lá có cắm hoa đỏ, một khăn phủ giường màu tím bị ném lên ghế. Anh nhận thấy sự phong phú của thực vật và nghĩ chắc hắn cô phải có hoa tay vì tất cả chúng đều xanh bóng lá sum suê và nhiều cây đang nở ra nhiều màu sắc, vàng hồng và cả đỏ nữa.
Cô cũng có rất nhiều sách, đa phần nằm ở trên giá nhưng cũng có một vài nằm vất vưởng trên bàn cà phê. Anh cầm một cuốn lên, lông mày anh nhíu lại khi nhận ra tựa đề , Các thám tử ma quái. Anh cầm một cuốn khác, Hiện tượng huyền bí. Hay thật, anh không nghĩ tới cô là loại người tin vào những điều huyền bí này, nhưng anh thích cuốn X-Files của mình và thông thường anh không phải là một phan của truyện khoa học nên anh cũng không động tới những sở thích của cô.
Cuốn sách thứ ba có tên là Trông Thấy Ma. Một cuốn khác nữa là Ma ở giữa chúng ta. Rõ ràng cô thích truyện ma quái.
Bản thân anh cũng thích một chút. Khi ông nội mất, Richard đã về nhà tham dự lễ tang và sống với mẹ một tuần trong căn nhà bé nhỏ xập xệ nơi anh đã trưởng thành. Toàn bộ thời gian ở đó, anh vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ông nội, tận mắt bắt gặp một chuyển động nhỏ, và sau đó khi anh quay lại thì lại không thấy ai. Anh là người có lý, nhưng có lý không có nghĩa là bác bỏ mọi thứ anh không thể chạm vào, nhìn thấy hay ngửi thấy. anh không thể nhìn thấy điện, nhưng có thể nhận ra những tác động của nó, và có lẽ lúc chết cơ thể để lại một nguồn năng lượng kéo dài. Anh nghĩ ít nhất chuyện đó cũng có thể dù anh thừa nhận nó thật sự có thể xảy ra nhưng bộ não vẫn đang lừa gạt anh, vì anh quá quen với cảm giác ông nội xuất hiện trong căn nhà mà anh lại không nhìn thấy ông.
Richard đặt cuốn sách xuống và quan sát Sweeny. Cô vẫn đang nằm cuộn tròn, một tay bên dưois má, môi cô hồng hào và đầu ngón tay hồng lên.
Toàn cơ thể cô đã lạnh băng lúc anh tới. anh thở dài. Lúc đầu anh nghĩ chắc là cô bị sốc thôi, nhưng lúc này ấn tượng ấy còn mạnh hơn. Chuyện gì đó đã xảy ra cả hau lần dẫn tới một phản ứng mạnh tới thế đúng không? Hay huyết áp giảm đột ngột bởi điều kiện bên ngoài? Cách này hay cách khác khi cô tỉnh dậy anh cũng sẽ tìm ra nguồn gốc của vấn đề.
Cô ngủ hơn một tiếng. khi cô bắt đầu ngọ ngậy, anh nằm vào chăn cùng cô, đặt cô dựa người vào ghế bành. Chân cô mềm mại, ngực cô nhẹ nhàng thư giãn bên dưới anh, làm anh choáng vánh. Anh nhẹ nhàng đặt mặt trái một ngón tay dưới nụ hoa của cô, thích thú với cảm giác êm ái. Anh muốn thưởng thức cô, hút lấy cô nhưng độ thất vọng quá cao và anh biết nếu anh làm thế sẽ không gì ngăn cản nổi.
Cô lại ngọ ngậy, nhăn mũi và phát ra một âm thanh khó chịu, như thể cô ghét tỉnh dậy. Richard quan sát cô ở cự ly gần, dự đoán giây phút cô mở mắt ra và nhận thức giáng cho cô một đòn. Anh không thể đợi được để nghe những từ ngữ đầu tiên của cô.
Cô duỗi người, cử động này khiến cơ thể cô trải dài bên anh và làm anh nghiến răng lại. Lông my nháy nháy và đôi mắt đen buồn ngủ nhìn anh. “Chào,” cô thì thầm, một nụ cười vô cùng ngọt ngào ngái ngủ hiện lên trên môi. Cô nháy mắt tới hai lên, tập trung và anh thấy mắt cô mở to. Cô cứng người lại trong tay anh. “Oh, Chúa ơi,” cô nói.
Anh cười thầm và hôn lên trán cô. “Đừng hốt hoảng.” Anh không nghĩ của quý của anh sống nổi sau cú tấn công của đầu gối cô, thậm chí chỉ một cái vô ý thôi.
Mặt cô đỏ lựng. “Chúng ta- Em,” cô lắp bắp, không thể nhìn anh. Cô đặt tay lên ngực anh rồi, giật mạnh tay lại như thể cảm giác được làn da trần khiến cô sửng sốt.
“Ổn rồi, em yêu. Chưa có gì xảy ra cả.”
“Chết tiệt, không phải vậy.” cô thốt lên, mặt còn đỏ hơn nữa. “Em gọi anh đến.” anh giữ cho giọng bình thản. “Anh cố tình làm vậy để giúp em ấm lên.”
“ Em sẽ gọi chuyện đó thế nào.” Cô bực mình.
“Thế thì cứ gọi nó là cuộc vui gỡ gạc đậm đà, thuật ngữ dùng trong trường trung học ấy. Anh chắc sẽ chẳng còn có tên nào khác đâu, và anh sẽ không bối rồi như lúc này.” Anh nhẹ nhàng ngẩng lên trước gương mặt ửng đỏ của cô. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô dừng lại, trông khá thô bạo nhưng cuối cùng cũng thở dài. “Được.”
“Hãy để em ngồi dậy và mặc đồ, và bật máy pha cà phê-“
“Anh thích em ngồi nguyên ở đó.” Khi cô tạo khoảng cách giữa họ, cô sẽ lại chống đối, và anh muốn một vài câu trả lời. anh định sẽ giữ cô khỏa thân và một nửa ở dưới anh tới khi nào anh có câu trả lời. Động chạm có một sức mạnh lớn, giúp trẻ phát triển mạnh và xoa dịu được những điều khó khăn nhất của phụ nữ. nó cũng có ảnh hưởng lớn đến anh. Anh chầm chậm đưa tay ra sau lưng cô, cảm nhận những đốt sống tinh tế của cô, sự ấm áp mềm mại của làn da cô.
Chắc hẳn cô cũng cảm nhận được quyết tâm của anh, vì cô cứng đờ lại trong vòng tay anh chờ đợi. “Trừ phi em đưa ra lời giải thích xem điều gì khiến em trở nên sốc như thế, không anh sẽ đưa em tới gặp bác sĩ.” Anh nói. “Hôm nay. Thậm chí nếu anh có phải gói em trong chăn và đưa em đi.”
Cô thở mạnh qua mũi thể hiện sự không hài lòng. Cô không nhìn anh nhưng nhìn chằm chằm vào vai anh. Việc lẩn tránh của cô khiến anh nghĩ thật sự có thứ gì đó đang khiến cô có phản ứng dữ dội như vậy. “Richard-“
“Em yêu,” anh phản đối với sự không kiên nhẫn mà cô đang có. Cô phóng tia nhìn nghi ngờ về phía anh, không chắc anh nói gì nữa. anh cố không cười.
“Được rồi,” cô nói nhanh. “Em thường bị lạnh, nhưng không giống ngày hôm nay.”
“Hay ngày kia?”
Cô đồng ý. “Có lẽ là cả hai lần, em mộng du đêm hôm trước.” cô mím chặt môi, trông có vẻ khó chịu và lo lắng.
Rõ ràng cô nghĩ lời giải thích đó là đủ rồi, nhưng Richard không nghĩ vậy. “Anh chưa từng nghe nói mộng du khiến con người ta sốc đến thế.
Cuộc nổi loạn bắt đầu gây ra lo lắng trước những biểu hiện của cô. “Ồ, đó là chuyện đã xảy ra, tin hay không tùy anh.”
Còn nhiều điều khác nữa nhưng cô quyết tâm không nói rõ. Không nói một lời Richard đứng dậy và kéo chăn vòng quanh cô, quấn nó chặt tới nỗi cô không thể cử động tay. Rồi anh nhặt quần lên và mặc vào người.
“Này!” cô bắt đầu ngọ ngậy điên cuồng, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi chăn.
“Đừng bướng bỉnh.” Anh cài khóa và đeo thắt lưng. “Anh sẽ chỉ quấn em lại trước khi đưa em tới gặp bác sĩ, và em biết anh có thể làm được mà. Anh lớn hơn em nhiều, và cũng khỏe hơn em nhiều đó.”
“Chết tiệt!” cô tức giận nhìn anh.
“Yep, nhưng đây là một cách quan tâm.” Anh dựa người và hôn lên trán cô.
Dù có quan tâm hay không hay nụ hôn chỉ là nụ hôn, hay có lẽ cô nhận ra rằng anh có ý như vậy, anh thấy được sự thay đổi trên gương mặt cô. Anh nhìn của cô giống như hoảng sợ. “Không chỉ là mộng du,” cô nói, giọng nhỏ tới mức anh khó khăn lắm mới nghe nổi. “Cả hai lần em đều vẽ khi đang ngủ.”
Vẽ- mơ? Thật thú vị, anh ngồi xuống mép ghế bành, đặt cô nằm giữa anh và cạnh ghế. “Tại sao chuyện đó lại gây ra cú sốc như vậy với cơ thể em?”
Cô cắn môi. “Có một người bán hotdog dong đã già làm việc ở một góc phố cách phòng tranh ba tòa nhà. Ông có gương mặt đáng yêu nhất mà em từng gặp. ngày hôm kia, khi em thức dậy em thấy bức tranh mình đang vẽ bị di chuyển và một bức khác được đặt lên chỗ giá vẽ ấy. bức tranh trên giá vẽ là của người bán hàng dong, máu chảy ra từ mũi và đầu ông thì nằm trong vũng máu. Trong bức tranh ông đã chết. đó là lần đầu tiên xảy ra chuyện đó.
“vẽ tranh khi đang ngủ sao, hay em qúa lạnh?”
“Cả hai. Chiều hôm đó em phát hiện người đó thật sự đã chết dù chỉ hôm trước thôi em còn trông thấy ông.”
Anh không biết nên nói gì. Trùng hợp ngẫu nhiên sao? Điều đó đã đi quá xa với ranh giới của logic, nhưng trừ khi cô còn có nhiều điều để nói với anh, anh cũng không thể nghĩ ra chuyện gì khác ngoài sự trùng hợp. “Và sáng hôm nay thì sao?”
Cô cười đau khổ. “Sáng nay khi em nhìn thấy bức tranh lại bị dịch chuyển và một bức khác thay vào đó, em chỉ có thể nghĩ tới chuyện có ai đó mà em biết đã chết. em quá sợ hãi không dám nhìn nó, bởi vì em sợ sợ rằng em vẽ anh.”
Ý nghĩa đằng sau việc thừa nhận ấy xuyên qua anh như một tia sét. Anh nắm chặt tay để giữ mình không ôm lấy cô. Anh không dám chạm vào cô lúc này, nếu không họ sẽ không thể ra khỏi giường cho tới ngày mai. Ánh nhìn của cô đã lột trần những bức tường mà cô cố xây lên tách mình khỏi thế giới.
“Thật thế sao?” anh hỏi, và cố giữ giọng bình tĩnh. Anh có cảm giác cô sẽ thật biết ơn khi anh không chộp lấy lời nói ấy.
Cô lại cười, lần này thì vui vẻ thật. “Không, em vẽ giầy. có hai đôi. Một đôi của đàn ông, và một của đàn bà.”
Anh bất lịch sự cười toe toét. “Hả, giầy sao? Đây có thể là bắt đầu một xu hướng mới. Ai đó sẽ có thể đọc được tất cả những suy nghĩ sâu xe từ hai đôi dầy đơn độc, không có liên hệ gì.”
Cô phản bác. “Yeah, giống người mua tác phẩm của VanDern và nghĩ họ đã mua một thứ mà một con khỉ không thể nào tạo ra nổi.”
Thái độ khinh thị trong giọng nói của cô khiến anh bật cười. giờ anh lại thấy có thể chạm vào cô, nên anh nâng một lọn tóc soăn lên và quấn nó quanh ngón tay. Anh xem xét chỗ tóc ấy, dùng ngón tay cái để tách những sợi tóc mềm ra, và cẩn thận nghĩ đến câu hỏi tiếp theo. Có lẽ nó sẽ không giống một câu hỏi. “Giờ hãy nó cho anh biết tại sao anh nghĩ có thể em vẽ anh, và anh sẽ chết.”
Anh nhìn cô đúng lúc thấy được sự hoảng loạn trong mắt cô. “Anh sẽ nghĩ em bị điên đó.” Cô nói.
“Thử xem. Anh sẽ không để em một mình cho tới khi nào biết được chuyện gì đang diễn ra.”
Cô lại ngọ ngậy, chán nản nhìn vào chăn. “Hãy để em ra khỏi cái này đã. Em cảm thấy như thể mặc áo cho người điên ấy, và hãy cân nhắc chuyện em vừa nói, nó khiến em cảm thấy rất không thoải mái.”
Anh mỉm cười, dùng sức nới lòng chăn ra. cô bắt đầu đẩy nó qua một bên, sau đó nhớ ra mình quần như khỏa thân và lại dùng tay giữ lấy nó. cô thở dài. “Khoảng một năm trước, có nhiều điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.”
“Kỳ lạ thế nào?”
Cô vẫy tay. “Oh, đèn giao thông luôn chuyển sang màu xanh khi em tới gần, chỗ đỗ xe luôn trống chỉ khi nào em tới đó, chuyện tương tự như thế đó.”
Lông mày anh nhíu lại. “Thật thuận tiện.” anh nhớ lại chuyến đi từ phòng tranh đến đây nhanh tới mức nào. Chuyện đó thật kỳ lạ, giao thông luôn luôn mở đường cho họ. chuyện này khiến anh bực mình vì anh mong giành được nhiều thời gian bên cô hơn.
“Yeah, em phần nào thích điều đó. Và em thích chỗ cây xanh ấy. trước đó chúng gần chết khô, nhưng giờ dù em có làm gì chúng vẫn phát triển và xanh tưoi.” Cô chỉ vào cái cây với những bông hoa hồng. “Đó là cây xương rồng giáng sinh. Đây là lần thứ sáu nó nở hoa trong năm nay ấy.”
Anh tỳ tay vào cằm. “Anh khẳng định nó không định làm thế.”
“Ồ, nó chưa từng như vậy trước kia.”
“Còn gì nữa không?” chắc hẳn phải còn điều gì đó. Đèn giao thông và chỗ đậu xe không khiến cô khó chịu tới vậy.
Cô bất ngờ run lên, cảnh báo anh. Nhưng da cô vẫn mềm mại và anh nhận ra chính suy nghĩ của cô mới làm cô run rẩy. cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh sáng lên ảm đạm. “Em bắt đầu nhìn thấy ma,” cô thì thầm.